Lúc Cố Trần tỉnh lại, gã đã ở trong một căn phòng nhỏ. Cố Trần nhìn bốn phía, có chút mờ mịt. Đây là đâu?
Như nghĩ tới gì đó, gã bỗng nhìn tay trái của mình, tay trái đã được băng bó hẳn hoi.
Mình chưa chết! Cố Trần đột nhiên ngồi dậy.
Lúc này, một ông già đi vào, ông ta nhìn Cố Trần, sau đó nói: “Tỉnh rồi à?”
Mặt Cố Trần đầy nghi hoặc: “Ông ơi, chỗ này là?”
Ông già lạnh nhạt nói: “Đây là 'Huyền Y Các”, trước đó có người đưa ngươi tới đây, bây giờ, vết thương của ngươi đã ổn, à đúng rồi, đã trả phí y dược rồi."
Cố Trần vẫn đầy mơ hồ. Là ai đưa mình tới đây? Gã còn muốn hỏi, nhưng ông già đã đi mất.
Như nghĩ tới gì đó, Cố Trần xuống giường chạy ra ngoài, cả quãng đường gã chạy như điên, chạy qua phố xá sầm uất, chạy qua ngoại ô, chạy qua đồng ruộng, cuối cùng, gã chạy tới trước một sân nhà cũ kĩ, cổng của ngôi nhà cũ đang đóng, có điều rất te tua, không khác gì không có.
Yết hầu của gã chuyển động, sau đó tay phải run rẩy từ từ mở cửa sân nhà ra, sau khi mở cửa, trong sân nhà, một ông già đang vung nắm đấm, nắm đấm gào thét, oai phong vô cùng, còn ở phía sau cánh cửa trong sân, một người phụ nữ đang ngồi xổm rửa rau.
Thấy cảnh tượng trước mắt, Cố Trần bỗng véo mạnh vào mặt mình, lúc cảm thấy cơn đau tê tái trên mặt truyền đến, lệ trong mắt gã lập tức tuôn trào.
Còn lúc này, ông già và người phụ nữ trong sân cũng nhìn thấy gã.
Qua một lúc lâu.
Cố Trần đi trên đường, lúc này, gã còn thấy như thể đang mơ.
Mình còn sống! Cha cũng chưa chết! Tất cả vẫn còn!
Gã vẫn cảm thấy không thật lắm, gã lại véo mặt vào bắp chân mình, đau tới mức gã phải nhếch mép.
Chẳng mấy chốc, gã tới thư viện Quan Huyên.
Vì vừa nãy lúc đang ăn cơm, cha gã đã nói với gã, bây giờ thư viện Quan Huyên đang tuyển học viên, có thể tới thử xem.
Khi gã nhìn thấy cổng của thư viện Quan Huyên, lập tức chấn động vô cùng, cổng rộng trăm trượng, cao tới hàng chục trượng, cực kì hùng vĩ, không biết cái này phải hùng vũ hơn học viện Đệ Nhất bao nhiêu lần.
Lúc này ở đây, đã tập trung đầy người.
Đều tới muốn gia nhập vào thư viện Quan Huyên!
Cố Trần đi theo đám người vào trong thư viện, qua cổng, là tới một võ đài rộng lớn, toàn bộ võ đài này đều được lát bằng những viên đá xanh khổng lồ, rộng cả chục ngàn trượng, ở chính giữa chỗ đó, có một bức tượng.
Bức tượng này chính là Diệp Quân!
Lúc nhìn thấy tượng Diệp Quân, Cố Trần lập tức đứng chết trân tại chỗ như bị điện giật.
Khoảnh khắc tiếp theo, gã đột nhiên chạy tới trước bức tượng cả chục trượng, nhìn chăm chằm vào bức tượng, chậm rãi, thân thể bắt đầu run rẩy.
Đột nhiên, gã hiểu ra gì đó.
Lúc đầu khi gặp người đàn ông trong quán rượu và thương hội Tiên Các, đá chính là Quân Đế.
Cố Trần đột nhiên quỳ xuống, cúi đầu thật sâu.
Còn lúc này, Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đang đi dạo.
Bây giờ vì thành Đệ Nhất có thư viện Quan Huyền, nên mỗi ngày đều có hàng trăm ngàn người đổ vào, cực kì náo nhiệt, cũng may thành này vốn đã được xây rất to, nếu không, thật sự không tiếp nhận được nhiều người như vậy.
Tất nhiên là không phải nói về tướng mạo của Diệp Quân, có nói thể là thừa hưởng hoàn hảo hết ưu điểm tốt nhất của cha mẹ, mặc một bộ áo choàng trắng, quanh eo buộc một cái đai ngọc màu tím, đúng là phong độ ngời ngời, tuấn tú phong lưu.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bên cạnh hắn cũng xinh đẹp vô song, hai người đi cùng nhau, nhất thời thu hút ánh mắt của vô số người.
Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng dừng lại.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn: “Sao thế?”
Diệp Quân cau mày: “Trong thức hải của ta có thêm một sợi gì đó.”
Nói xong, hắn mở lòng bàn tay ra, một chất khí màu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi nghỉ ngờ: “Đây là?”
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Đây là sức mạnh tín ngưỡng!”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu kinh ngạc: “Màu vàng?”
Diệp Quân cũng hơi nghi hoặc, vì trước đây sức mạnh tín ngưỡng cũng giống huyền khí, trong suốt không màu, nhưng lúc này, hắn bỗng nhận được một sợi sức mạnh tín ngưỡng màu vàng.
Cái quái gì vậy?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!