“Trứng!”
Cố Trần dùng một tay đặt túi tiền lên trên quầy hàng, âm thanh run rẩy, hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt đáng sợ.
Giờ phút này, trong đầu gã chỉ có một chữ trứng!
Trong bóng tối, nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lập tức lạnh lùng, trong mắt của cô ta hiện lên sát ý, cô ta chậm rãi năm chặt tay phải lại.
Diệp Quân lại giữ tay cô ta lại, sau đó nhẹ giọng nói: "Ngoại trừ trứng rồng, còn có trứng gì quý giá hơn không?"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: "Hổ đỏ, một loại yêu thú, có giá trị bằng một nghìn viên tiên tinh, xác suất là một phần ba."
Diệp Quân nói: "Cho gã một con hổ đỏ đi."
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, hơi nghi ngờ, nhưng rất nhanh, cô ta hình như đã hiểu được gì đó, sau đó quay đầu nhìn về phía trước quầy hàng cách đó không xa, cô ta giơ hai ngón tay phải lên, nhẹ nhàng vẫy tay, trước. quầy hàng phía xa, quả trứng trong tay Cố Trần lặng lẽ bị thay. đổi, nhưng gã vẫn chưa phát hiện ra.
Cố Trần ôm quả trứng kia đi đến bên cạnh, giờ phút này, đầu óc của gã trống rỗng, gã ôm quả trứng kia đi đến một bên.
Cơ thể của gã run rẩy như bị sốt rét!
Thật ra gã rất rõ ràng mình đang làm gì, cũng biết sẽ có hậu quả như thế nào.
Nhưng gã không quan tâm được nhiều như vậy!
Cũng không muốn nghĩ tới mấy thứ này.
Cuộc sống của gã đã rất tệ rồi.
Muốn bắt đầu lại từ đầu, đã là chuyện không có khả năng, gã chỉ có thể đánh cược, nếu đánh cược thắng thì mọi thứ đều có thể quay về, tất cả đều có thể trở lại như lúc ban đầu, gã cũng có thể có một cuộc sống hoàn toàn mới, hơn nữa còn có thể thay đổi số phận của mình.
Làm gì có ai ngày nào cũng thua cược chứ?
Gã tin tưởng là gã nhất định có thể trở mình, nhất định có thể thay đổi số phận của mình.
Cố Trần hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi mở phong ấn của quả trứng kia ra, khi quả trứng vỡ ra, một cái đầu hổ màu đỏ chui ra.
“Hổ đỏ!"