Hai người này là cha và mẹ của Cố Trần.
Khi nhìn thấy Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, người phụ nữ ngơ ngác nói: "Trong nhà còn có mấy cái chum đất, các ngươi có thể đem đi đi."
Rõ ràng là bà ta đang cho rằng Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu tới đây để đòi nợ.
Nhìn thấy ông già mà người phụ nữ đang kéo theo kia hơi thở càng ngày càng yếu đi, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhíu mày.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay của Diệp Quân, sau đó biến mất vào bên trong thời không.
Chẳng bao lâu, người phụ nữ kia kéo ông lão đi tới trước một bãi đất trống, người phụ nữ cầm cái cuốc trên xe ba gác rồi bắt đầu đào đất, vì trời vừa mưa nên đất rất mềm, một lúc. sau bà ta đã đào ra được một cái hố, bà ta đo đạc một chút, sau đó tiếp tục đào, chẳng mấy chốc, bà ta đã buông cái cuốc xuống, bà ta thở hổn hển đi đến cái xe ba gác kia, sau đó bế ông lão xuống một cách khó khăn.
Bà ta ôm lấy ông lão rồi đặt xuống đáy hố, cẩn thận sửa sang lại bộ quần áo lộn xộn của ông lão một chút, sau đó cũng thuận thế nằm xuống bên cạnh ông ấy, bà ta ôm cánh tay của bạn già: "Đừng sợ, ta đi cùng ngươi."
Bên trong thời không, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hai người đang lắng lặng nãm ở bên dưới, cô ta ôm chặt lấy cánh tay của Diệp Quân, im lặng không nói gì.
"Cha! Mẹ!"
Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên từ xa truyền đến.
Người tới chính là Cố Trần kia!
Cố Trần nhìn thấy xe ba gác từ xa, gã bỗng nhiên lao đến, lúc nhìn thấy ông lão và người phụ nữ năm trong hố, sảc mặt đột nhiên tái nhợt, gã lập tức nhảy vào trong, sau đó vội vàng. bế hai người ra ngoài, khóc nói: "Cha, mẹ, hai người làm gì vậy? Hai người..."
Người phụ nữ cũng không nói gì, chỉ là nước mắt trong mắt cứ không ngừng tuôn rơi.
Ông lão tức giận nhìn chằm chằm vào Cố Trần, trong mắt hình như muốn phun ra lửa, giấy giụa muốn đứng dậy đánh chết Cố Trần, nhưng bị bệnh nên không biết phải làm sao, thân thể thật sự rất yếu ớt, giấy giụa một hồi, cuối cùng đành phải từ bỏ, hai dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
"Cha, mẹ!"
Cố Trần quỳ xuống, gào khóc: "Con, con không bao giờ đi đánh cược nữa! Lần này thật sự không bao giờ đi đánh cược nữa".
Nói xong, gã đột nhiên nhìn lướt qua bốn phía xung quanh, sau đó nhặt một tảng đá ở bên cạnh đập mạnh xuống tay phải của mình.
Bịch!
Bàn tay phải của gã trở nên lẫn lộn máu thịt, nhưng gã lại giống như không cảm thấy đau đớn mà còn ra sức đập vào.
Thấy thế, người phụ nữ vội vàng ôm lấy gã và bật khóc.
Ông lão kia thì năm ở trên xe ba gác, lẩm bẩm nói: "Một gia đình tốt như thế, sao lại thành ra thế này chứ?”
Lúc trước một nhà bọn họ thật ra cũng không được tính là giàu có, nhưng thật ra cũng được coi là khá giả, bản thân ông ấy cũng là một võ giả, mặc dù cảnh giới không cao, nhưng làm hộ vệ cho người khác, thu nhập thực sự rất khả quan, sau khi Cố Trần tiến vào học viện Đệ Nhất, cuộc sống. của bọn họ càng ngày càng tốt, cuộc sống cũng càng ngày. càng có hi vọng.
Cho đến khi Cố Trần bắt đầu đánh cược vào trứng. Mọi thứ đều đã thay đổi.
Cố Trần quỳ trên mặt đất gào khóc: "Cha, mẹ, con xin thề, thật sự không bao giờ đánh cược nữa, thật sự không bao giờ đánh cược nữa, nếu con còn đánh cược nữa thì con sẽ không được chết tử tế, hai người đừng dọa con sợ"
Ông lão nằm trên xe ba gác lắc đầu: "Ta đã không còn sống được bao nhiêu ngày nữa, nếu như không thay đổi triệt để thì cả đời này của con..."
Nói xong, ông ta ho dữ dội, khóe miệng có máu tươi tràn ra.
Cố Trần vội vàng nói: "Cha, bệnh của cha không nặng, chỉ cần có một viên linh đan là có thể khỏi hẳn, cha chờ con, cha chờ con, con đi nghĩ cách, con đi nghĩ cách".
Nói xong, gã nhìn về phía người phụ nữ: "Mẹ, mẹ hãy chăm sóc cha thật tốt, đợi con, đợi con".
Nói xong, gã chạy về phía xa mà không quay đầu lại.
Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu theo Cố Trần đi tới học viện Đệ Nhất, Cố Trần lo lắng chờ đợi ở bên ngoài, một lúc sau, gã đột nhiên chạy đến trước mặt một thiếu niên và quỳ xuống, run giọng nói: "Nhạc huynh, cha của ta bị bệnh nặng, còn xin nhạc huynh giúp ta một tay, cho ta mượn năm mươi viên tiên tinh, ta nhất định sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp. cho huynh!"
Thiếu niên kia cũng liên tục xua tay: "Lần trước ngươi tìm †a vay tiền cũng nói là cha của ngươi bệnh nặng, hơn nữa đến bây giờ cũng còn chưa trả tiền cho ta, bây giờ ngươi đến đây để mượn tiền, hơn nữa vẫn là cha của ngươi bệnh nặng, Cố Trần, ngươi làm người đi!"
Nói xong y xoay người bỏ chạy.
Mà những học viên trong sân nhìn thấy Cố Trần đều nhao nhao tránh né gã như thể đang nhìn thế dịch bệnh.
Cố Trần đã sớm có tiếng xấu ở học viện Đệ Nhất, vì vay tiền, ngay cả cha ruột của gã cũng dám lấy ra mà thề độc.
Đúng lúc này, Cố Trần đột nhiên xông tới trước mặt một thiếu niên, gã lại bùm' một tiếng quỳ xuống lần nữa, run giọng nói: "Thiếu Vân, cha ta bị bệnh nặng, cần gấp một viên linh đan để chữa bệnh, ngươi có thể cho ta mượn năm mươi viên tiên tỉnh được không? Ta quỳ xuống dập đầu với ngươi".
Người đàn ông tên là Thiếu Vân kia cũng lắc đầu: "Cố Trần, lúc trước ta suýt chút nữa bị ngươi kéo xuống nước, may. mà ta kịp thời tỉnh ngộ, nếu không, ta cũng từng khuyên ngươi, rằng ngươi đừng đánh cược nữa, cũng đừng đi mượn tiền nữa, nhưng ngươi vẫn không nghe lời, ngươi, ngươi tự chăm sóc bản thân mình cho tốt đi!"
Nói xong, y cũng xoay người rời đi.
Sắc mặt của Cố Trần tái nhợt như tờ giấy, gã ngồi tê liệt dưới đất, đúng lúc này, gã đột nhiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, sắc mặt của gã có hơi khó coi, do dự một lát, cuối cùng cũng cần răng đứng dậy bước nhanh đến trước mặt cô ta, cô gái kia nhìn thấy là gã thì lập tức ngẩn ra.
Cố Trần cúi đầu, hai tay näm chặt, run giọng nói: "Thanh Vận, có thể cho ta mượn năm mươi viên tiên tinh được không? Ta nhất định sẽ trả lại."
Cô gái trước mặt này từng có tình cảm với gã, nhưng sau này, sau khi gã vướng vào đánh cược trứng thì càng ngày càng xa cô gái, mà bây giờ, cô gái trước mặt đã tiến vào nội viện, thân phận khác biệt hoàn toàn so với gã.
Gặp lại Cố Trần một lần nữa, trong mắt cô gái tên là Thanh Vận hiện lên một tia phức tạp, cô ta đang định nói chuyện, lúc này, một người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú đột nhiên đi tới: "Thanh Vận, đây là?"
Nói xong, người đàn ông kéo tay Thanh Vận.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Cố Trần như thể bị kim đâm vào tim, muốn xoay người bước đi, nhưng nghĩ đến cha của mình còn đang chờ thuốc cứu mạng thì gã đành phải cố kìm nén lại.
Thanh Vận nhìn về phía Cố Trần, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, nhẹ giọng nói: "Cố Trần, đây là lần thứ sáu huynh †ìm ta vay tiền rồi"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!