Đệ Nhất Tĩnh Chiêu im lặng không đáp.
Diệp Quân quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, rơi vào trầm mặc.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn Diệp Quân đang trầm mặc, muốn nói lại thôi.
Lúc này, thức ăn được mang đến.
Diệp Quân chỉ gọi một vài món ăn, hẳn cầm đũa lên ăn vài miếng, cũng không nói gì, không khí trong phút chốc trở lên hơi trầm tĩnh.
Phập!
Chính vào lúc này, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lại đột nhiên đập bàn, giận dữ nhìn Diệp Quân: “Ngươi đừng bày vẻ mặt đó cho. †a xem. Là ngươi bảo ta nói, ta nói thật thì ngươi lại tức giận sao? Chẳng lẽ lại muốn ta phải nịnh nọt ngươi, nói mọi người đều thích cái trật tự này. Nào nào, Quân Đế ngài sắp tới lật đổ chúng ta sao?”
Lần nổi giận này của cô ta đã khiến cho mọi người trong quán rượu bị chấn động. Tất cả thực khách đều nhìn về phía hai người bọn họ.
Diệp Quân cũng sửng sốt.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu trừng mắt nhìn hẳn, hai mắt giống như đang bùng cháy.
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Cô đừng tức giận, ta chỉ là đang suy nghĩ về một vấn đề mà thôi.”
Khuôn mặt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lạnh như băng, không đáp lời.
'Thấy mọi người xung quanh vẫn đang vây xem, Diệp Quân chỉ đành ném một viên tiên tinh lại, sau đó đứng dậy kéo cô ta rời đi.
Sau khi ra khỏi quán rượu, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu vùng ra khỏi tay hắn. Không nhìn hẳn, cũng không nói chuyện.
Diệp Quân thấp giọng thở dài: “Ta thực sự không giận cô, chỉ là ta cảm thấy có phần khó khăn. Khó ở việc một mình ta tới đây, bây giờ không có lấy một người trợ giúp thực sự đứng ở bên cạnh ta. Mặc dù bây giờ ta dùng võ lực và lợi ích để thu phụ Đế Kiếm Tông, Đế tộc và Đạo Tông, nhưng giống như cô nói, thực ra sâu thẳm trong lòng bọn họ không hề công nhận trật tự của ta, bao gồm cả cô cũng vậy.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu vẫn không nói gì, nhưng säc mặt đã dịu đi rất nhiều.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tĩnh Chiêu cô nương. Khi ta tới đây, người mà tiếp xúc với ta nhiều nhất chính là cô. Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, ta biết cô là một người vô cùng có năng lực. Nếu cô chịu thật lòng giúp ta, vậy ta thiết lập trật tự này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều rồi.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn Diệp Quân trong chốc lát, rồi nói: “Ngươi muốn nghe ta nói thật lòng sao?”
Diệp Quân gật đầu. “Tất nhiên rồi.”
Trong mắt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hiện lên vẻ phức tạp: “Ngươi đã quá nhân từ rồi.”
Diệp Quân sững sờ.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nghiêm túc nói: “Ngươi có biết là ngươi đang làm gì không? Ngươi đang làm một chuyện mà thay đổi cả vũ trụ này, ngươi đang phá bỏ trật tự vốn có, phá bỏ giai cấp. Ngươi làm việc như vậy thì sao ngươi có thể nhân từ được chứ? Đừng nói thế giới người tu đạo chúng ta, cho dù có đặt ở trong thế tục, thì cứ hễ có một vương triều mới lập lên thì vương triều này đã phải giãm lên bao nhiêu thi thể mới có thể thiết lập được cơ chứ? Những người nhận được lợi ích ban đầu về cơ bản đều sẽ chết! Mà ngươi.”
Dứt lời, cô ta khẽ lắc đầu: “Mới vừa nấy, đáng lẽ ngươi nên quyết đoán giết chết tất cả gia tộc Đại Đế và tông môn không chịu phục tùng có mặt ở đó. Ngươi muốn dùng sự nhân từ để thu phục bọn chúng, nhưng ta nói cho ngươi biết, kết quả của việc này chính là, bọn chúng sẽ cho rằng người là một người có thể thương lượng được, bọn chúng sẽ cảm thấy may mắn, thậm chí còn đến để trả giá với ngươi. Bây giờ ngươi có đế nguyên, nhưng nếu ngươi không còn đế nguyên nữa thì sao? Ngươi không có lợi ích gì cho bọn chúng, bọn chúng sẽ phản kháng lại ngươi, bằng mặt không bằng lòng. Đây chính là nhân tính."
Diệp Quân yên lặng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!