Dĩ nhiên, vào lúc muốn bán mạng mới nghĩ tới bọn họ! Bao gồm cả Diệp Quân hẳn!
Khi hẳn gặp phải nguy hiểm, khi cần chúng sinh góp sức, hẳn mới bắt đầu kêu gọi sức mạnh tín ngưỡng của chúng sinh.
Mà thời bình thì sao?
Diệp Quân hắn đã làm được gì cho hàng tỉ chúng sinh kia?
Khoảng thời gian này, hắn sở dĩ dừng chân lại chính là vì vẫn luôn nghĩ mãi về vấn đề này.
Chúng sinh khó khăn!
Nghĩ ra được vấn đề rồi, vậy thì cần phải nghĩ xem nên giải quyết như thế nào.
Trật tự!
Để thiết lập một trật tự mà chỉ dựa vào một quyển Quan Huyên Pháp thì chưa đủ. Quan Huyên Pháp chỉ là một loại luật pháp, một loại ràng buộc.
Tất nhiên, hắn biết rất rõ răng bây giờ hắn không thể nóng vội. Bước đầu tiên của hẳn là phải thống nhất toàn bộ Thập Hoang, sau đó thu phục hết các gia tộc Đại Đế và Tiên Tông của Thập Hoang để bọn họ làm việc cho mình, sau đó để bọn họ giúp hẳn thiết lập trật tự, hoàn thiện trật tự.
Hẳn muốn phổ biến Quan Huyên Pháp, hoàn thiện trật tự, phải để cho đám người này giúp đỡ, như vậy có thể đỡ được một nửa công việc.
Mọi người thấy Diệp Quân im lặng không nói gì, thế là tất cả đều không dám quấy rầy.
Mà Đạo Trí là vô cùng phấn khích. Thực ra ông ta không hề có hứng thú gì nhiều với cái gọi là trật tự mà Diệp Quân nói, thậm chí còn hơi bài xích. Dù sao, mấy người ông ta cũng là tông môn Đại Đế, đột nhiên phải đi tuân theo trật tự của người khác, nhất định sâu trong lòng ông ta sẽ không thể nào chấp nhận được. Hơn nữa, Quan Huyên Pháp này còn làm tổn hại tới lợi ích của đại gia tộc, đại tông môn như bọn họ. Nhưng do kiêng dè thực lực của Diệp Quân nên ông ta mới không dám nói gì. Dẫu sao, vị Quân Đế nhìn qua trông nho nhã ở trước mắt này không phải là một người mềm lòng.
Mà sau khi Diệp Quân lấy đế nguyên ra, nơi sâu thẳm trong nội tâm ông ta lại không còn bài xích nữa, thay vào đó là sự vui mừng khôn xiết.
Đại Đế!
Nếu có thể trở thành Đại Đế, tuân theo trật tự của hẳn thì có gì đáng ngại chứ?
Tính kiểu gì cũng đều kiếm bằng máu!
Diệp Quân đột nhiên nhìn Yểm Nhật: “Hiện tại cường giả cấp bậc chân thánh của Đế Kiếm Tông có bao nhiêu người?”
'Yểm Nhật cung kính đáp: “Có một trăm chín mươi ba vị.”
Diệp Quân trầm tư một lúc rồi nói: “Tập hợp cả hai trăm người lại cho ta, ta muốn đích thân huấn luyện bọn họ.”
'Yểm Nhật cười đáp: “Đây chính là phúc phần của bọn họ”
Đối với các kiếm tu mà nói, có thể được một vị kiếm tu cấp bậc Đại Đế chỉ dạy và huấn luyện thì quả thực là phúc phần lớn lao.
Sau khi Yểm Nhật rời đi, Diệp Quân lại nhìn Đế Lăng: “Hiện nay Đế tộc đang bị yếu thế, do vậy không được buông thả, phải nghỉ ngơi bồi dưỡng cho thật tốt, thuận tiện phổ biến Quan Huyên Pháp của ta xuống.”
Đế Lăng cung kính đáp: “Tuân lệnh”
Diệp Quân nói: “Đi đi!”
Đế Lăng và Đạo Trí hành lễ thật sâu, sau đó lui xuống.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn lướt qua tấm bản đồ ở trước mặt Diệp Quân, ở phần cuối phía bắc, có một vòng tròn màu đỏ.
Diệp Quân bỗng nhiên nói: “Tính Chiêu cô nương, dẫn ta tới thành Đệ Nhất."
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu phất tay áo lên, hai người trực tiếp. biến mất. Khi xuất hiện trở lại, họ đã ở thành Đệ Nhất.
Trên đường phố, Diệp Quân đi về phía xa xa, hắn đột nhiên nói: “Tĩnh Chiêu cô nương, ta phổ biến Quan Huyên Pháp trong thành Đệ Nhất liệu có vấn đề gì không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đáp: “Không vấn đề gì!”
Diệp Quân gật đầu: “Cô có ý tưởng gì thiết thực thì cứ việc nói.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu yên lặng.
Diệp Quân dừng bước lại, hắn quay đầu nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cô ta vẫn im lặng.
Diệp Quân mỉm cười rồi nói: “Chúng ta đi ăn chút gì thôi”
Dứt lời, hẳn dẫn theo Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đến một quán rượu, hai người chọn một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
Sau khi Diệp Quân gọi một ít thức ăn và rượu, hẳn nói: “Tĩnh Chiêu cô nương, cô có ý tưởng gì, cứ nói đi đừng ngại.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu do dự trong chốc lát rồi nói: “Có ba vấn đề lớn. Thứ nhất, Quan Huyên Pháp của ngươi có sự khác biệt quá lớn với trật tự vốn có của thế giới này. Trật tự của thế giới này chính là các gia tộc Đại Đế và Đại tông môn được tôn trọng. Còn các Đại gia tộc và Đại môn phái xếp thứ hai, đơn giản mà nói thì Thập Hoang chính là cường giả được tôn trọng. Nhưng Quan Huyên Pháp của ngươi lại không phải như vậy, phổ biến Quan Huyên Pháp nhất định sẽ gặp phải sự trở ngại cực lớn.”
Diệp Quân gật đầu: “Nói tiếp.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu liếc nhìn Diệp Quân, sau đó tiếp tục nói: “Điểm thứ hai, cho dù phổ biến Quan Huyên Pháp, nhưng tiếp theo phải làm thế nào mới có thể thực sự công nhận Quan Huyên Pháp của ngươi? Đây là một vấn đề rất lớn, bởi vì nếu không công nhận Quan Huyên Pháp của ngươi vậy thì ngươi phổ biến cũng không có tác dụng.”
Diệp Quân cầm rượu trên bàn lên, rót vào chén của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Cô nói
Nói xong hắn cũng rót cho mình một chén.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!