Đế Kiếm Tông đột nhiên phản bội làm mọi người chấn kinh, mà các cường giả của Quân tộc cũng nhanh chóng phản ứng lại, bắt đầu đại chiến với cường giả Đế Kiếm Tông, còn Tân Hạo kia khi thấy tình hình không ổn thì đã hoảng sợ hô lên: "Rút lui, rút Iuil"
Nói rồi, ông ta dẫn theo một đám cường giả nhà họ Tân xoay người bỏ chạy.
Bây giờ mà liều mạng thì chẳng có ích gì, bởi vì căn bản họ không đánh thăng lại được.
"Giết!"
Lúc này Đế Lăng cũng dẫn cường giả Đế tộc vọt tới.
Cường giả của tộc Đệ Nhất đã được Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ra hiệu xuất chiến, Đạo Lăng của Đạo Tông thấy thế cũng dẫn theo một nhóm cường giả vọt lên.
Dưới sự vây công của mọi người, Quân tộc lập tức binh bại như núi đổ, cho dù là Quân Ngự cũng suýt nữa đã bị đánh chết!
Hoàn toàn áp đảo!
Đúng lúc này, Quân Ngự đột nhiên xòe tay ra, một miếng ngọc bội cổ xưa bay lên từ trong tay ông ta, thoáng chốc, một luồng hơi thở đáng sợ đã bao trùm lấy đất trời nơi này.
Hơi thở của Đại Đế!
Phía chân trời, một bóng người dần ngưng tụ lại, đó là Đế Quân Đại Đế - tổ tiên của nhà họ Quân!
Nhìn thấy tình cảnh này, sảc mặt của mọi người đều thay đổi.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn bóng người kia, lông mày cũng cau lại.
Đế Quân!
Là người từng thống trị toàn bộ Thập Hoang.
Nhưng nhóm Đạo Trí và Đế Lăng cũng không quá sợ hãi, Quân tộc có hồn tổ tiên thì bọn họ cũng có.
Hơn nữa bọn họ còn nhiều người hơn, tổ tiên gộp lại cũng nhiều hơn nhà họ Quân.
Sau khi Đế Quân kia xuất hiện, ông ta chậm rãi nhìn quanh một lượt, cúi cùng ánh mắt rơi vào trên người Diệp Quân.
"Tổ tiên!"
Quân Ngự cùng một vài cường giả Quân tộc còn sót lại vội vàng quỳ xuống.
Quân Đế không có để ý đến đám người Quân Ngự, ông ta chỉ nhìn Diệp Quân: "Không biết Quân Đế có thể chừa lại cho. Quân tộc ta một mạng?”
Diệp Quân lắc đầu: 'Không được".
Đế Quân nhìn hẳn: "Sáu mươi tỷ năm Thập Hoang chỉ có mười mấy vị Đại Đế, không một người nào sau khi phong Đế lại đi tàn sát gia tộc Đại Đế. Nếu hôm nay Quân Đế mở ra tiền lệ này, nếu hậu nhân có ai thành Đế, Quân Đế không sợ gia tộc của mình cũng bị tàn sát?"
Diệp Quân cười nói: "Nói thật thì đúng là không sợ". Giết hẳn thì hẳn còn hơi sợ, chứ giết nhà hăn hả...
Hắn vỗ tay một cái, một tiếng bộp vang lên, khiến Đế Quân phải nhíu mày.
Diệp Quân cười nói: "Ta cũng là người không thích phá vỡ quy tắc, nếu Đế Quân muốn nói đạo lý thì để ta tiếp chuyện. Thứ nhất, ta vừa thành Đế, Đế Quân đây đã cùng người khác liên thủ nhằm vào ta, theo ta biết, ta với Quân tộc không thù không oán đúng không? Thứ hai, sau khi ta đến Thập Hoang, hậu nhân của Đế Quân luôn làm càn, hô hoán người người kéo đến đánh chết ta, nếu là ông, ông sẽ làm gì?"
Đế Quân quay đầu nhìn về phía Quân Ngự, sắc mặt Quân Ngự có chút khó coi
Đế Quân trầm mặc một lát, ông ta nhìn về phía Diệp Quân: "Quân Đế, là nhà họ Quân có chỗ không phải, nếu Quân Đế bằng lòng thả cho nhà họ Quân một con đường, coi như ta nợ Quân Đế một ân tình".
Ông ta đã định rõ thế cục hiện này, hôm nay sống chết của nhà họ Quân chỉ dựa vào một câu nói của Quân Đế.
Lúc này, ông ta đương nhiên không ngu đến mức đi nói mấy lời đe dọal
Nhưng Diệp Quân vẫn lắc đầu: "Không được".
Đế Quân khẽ nhíu mày, nhưng rồi ông ta cũng hiểu được. Hăn đang lập uy!
Quân Đế trước mắt đang lấy nhà họ Quân ra để lập uy!
Đế Quân đột nhiên biến mất, trong thoáng chốc, một hơi thở đang sợ đã ập về phía Diệp Quân.
Bắt giặc phải bắt vua trước!
Hôm nay nhà họ Quân muốn sống thì chí có thể khống chế được Diệp Quân đang không còn tu vi này mới thương lượng được, ông ta chỉ có một lần ra tay, bởi vì một khi tộc Đệ Nhất, Đế tộc và Đạo Tông gọi tổ tiên thì ông ta sẽ không còn cơ hội.
Tất cả mọi người đều không ngờ rằng Đế Quân lại ra tay. dứt khoát như thết
Ngay nháy mắt khi Đế Quân xuất thủ đó, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lập tức kéo Diệp Quân về phía sau, trong mắt cô ta ánh lên một tia hung dữ, thân thể và linh hồn cùng lúc bốc cháy, bởi vì cô ta biết rất rõ, dù cô ta là Chuẩn Đế thì cũng không phải là đối thủ của một vị Đại Đế chân chính, cho dù đối phương chỉ còn là một tia thần hồn!
Dưới Đại Đế, tất cả chỉ là sâu bọ, câu nói đó không phải là chuyện đùa!
Nhưng đúng lúc này, cô và Diệp Quân đã xuất hiện trong một vùng thời không không biết tên rất quỷ dị.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hoảng hốt trong lòng: "Đế Vực!"
Đây là khu vực mà Đại Đế tự mình mở ra, trong khu vực này chỉ có đại đạo và pháp tắc của chính Đại Đế đó, ở đây họ có thể áp chế mọi đối thủ, chiếm hết mọi tiên cơ.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên siết chặt tay phải lại, đang định vung lên thì đúng lúc này, một tiếng kiếm ngân vang, một khắc sau, Đế Quân ở phía xa xa đã bị một luồng kiếm quang xuyên thẳng qua giữa trán.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu kinh ngạc đứng sững tại chỗ, nhưng chẳng mấy chốc cô ta đã lấy lại tinh thần, quay sang nhìn về phía Diệp Quân: "Ngươi... ngươi khôi phục tu vi rồi à?"
Diệp Quân khẽ mỉm cười: "Đâu có”.
Nói rồi, hắn mở tay ra, kiếm Hành Đạo bay trở về tay hẳn.
Mà thần hồn của Đế Quân đang tan biến với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Đế Quân nhìn thanh kiếm Hành Đạo trong tay Diệp Quân, ông ta có chút không hiểu: "Làm sao có thể!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!