Ghế Thánh Vương suy nghĩ một lát rồi trả lời: người không phải là nhân tài.”
Diệp Quân có phần nghi ngờ, ghế Thánh Vương lại nói tiếp: “Người là soái tài, thuộc kiểu người thống trị nhân tài, hàng tỉ năm cũng khó có được một người.”
Diệp Quân ngây người, sau đó lập tức cười lớn, ghế Thánh
Vương tiếp tục nói: “Đại Đế, người còn muốn biết gì nữa không?”
Diệp Quân ngừng cười: “Vừa nãy ta đã giết tên thị vệ đó...”
“Thị vệ gì?”
Ghế Thánh Vương đột nhiên nói: “Đại Đế, tên thị vệ đó rõ ràng là người không ngay thẳng, tu luyện đến nỗi tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng chết dưới tâm ma của mình, việc này có
liên quan gì đến Đại Đế chứ?”
Diệp Quân nhìn chăm chằm vào ghế Thánh Vương một lát rồi cười nói: “Nền văn minh Toại Minh sẽ tin sao?”
Ghế Thánh Vương nói: do ta nói là được hay sao?
Tin hay không, còn không phải là
Diệp Quân võ ghế Thánh Vương, mỉm cười: “Ngươi cũng là một nhân tài."
Dứt lời, hẳn nhìn về phía xa xa, ở cuối tâm mắt có một tòa đại điện cổ xưa: “Đó là gì?”
Ghế Thánh Vương cung kính đáp: “Hồi bẩm Đại Đế, đó là Thần điện Toại Minh, bên trong Thần có hai con yêu thú đang ẩn náu. Khi chủ nhân của bọn nó rời đi, bọn nó vẫn chỉ là hai quả trứng. Sau khi được ta cho ăn hai luồng đế nguyên, thì bọn nó đã dần dần tiến hóa. Mặc dù thực lực của bọn nó không tệ, nhưng nhất định nó không là gì với Đại Đế người. Dưới một bức tượng đồng ở bên trong đại điện có một cơ quan, mở cơ quan ra bên trong sẽ có chín chiến tướng bằng đồng được vị chủ nhân năm đó để lại, bọn chúng đều thuộc cấp bậc Chuẩn Đế. Có thể nói, trong thời đại Đại Đế vẫn chưa xuất hiện, bọn chúng chính là bất khả chiến bại, bởi vì bọn chúng gần như là bất diệt, đạo pháp ở đây đều không thể làm bọn chúng bị thương, bây giờ ta sẽ giao cho người cách để khống chế bọn chúng...”
Nó một hơi kể hết tất cả những gì mình biết ra.
Ngoại trừ chín vị chiến tướng băng đồng, trong đại điện còn có một số đế tinh. Hơn nữa đây không phải là đế tinh bình thường mà là đế tinh cực phẩm. Cho dù ở Cựu Thổ, chúng cũng là thứ vô cùng quý hiếm.
Sau khi Diệp Quân nghe xong, hắn khẽ mỉm cười: “Cảm ơn, nhân tiện, ngươi bây giờ còn có bao nhiêu đế nguyên?”
Ghế Thánh Vương cung kính đáp: “Hồi bẩm Đại Đế, bây giờ ta còn chín luồng đế nguyên.”
Diệp Quân cười nói: “Ta mượn ngươi năm luồng, ngươi giữ lại bốn luồng, thế nào?”
Bên trong ghế Thánh Vương, chín luồng thể khí màu tím đậm chầm chậm bay đến trước mặt Diệp Quân: “Đại Đế, người đừng khách sáo như vậy. Với thực lực của người, muốn giết ta chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Đế nguyên này ta cho ngư:
Diệp Quân cười nói: “Ta chỉ cần năm luồng, còn là ta mượn ngươi, về sau nhất định sẽ trả lại cho ngươi.”
Dứt lời, hẳn thu lại năm luồng đế nguyên, ghế Thánh Vương có phần bối rối: “Cái này..” Diệp Quân cười giải thích: “Ngươi rất thật thà, vì vậy ta sẽ không bắt nạt ngươi”
Ghế Thánh Vương vội đáp: “Đa tạ Đại Đế” Thực ra đế nguyên cũng rất quan trọng với nó, sở dĩ nó có thể ở đây lâu như vậy, nguyên nhân chủ yếu cũng là vì đế nguyên. Thực ra mỗi lần đón sứ giả tới đây, trong số đế nguyên được mang tới đó có một phần là của nó, được xem như là bổng lộc của nó.
Diệp Quân mỉm cười: “Ta vào đại điện đó xem thử”
Dứt lời, hắn đi về phía xa xa, đi được hai bước, hẳn đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đứng cách đó không xa, cười hỏi: “Tĩnh Chiêu cô nương, cô không đi cùng để xem thử sao?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quay đầu nhìn hắn, một lát sau, cô ta lặng lẽ đi đến bên cạnh Diệp Quân.
Diệp Quân đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một luồng đế nguyên từ từ bay tới trước mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu.
Nhìn thấy luồng đế nguyên ở trước mặt, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Diệp Quân. Cô ta cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Quân như vậy, trong đôi mắt tuyệt đẹp mang theo sự nghi hoặc và khó hiểu.
Diệp Quân nhìn thoáng qua luồng đế nguyên đó, cười nói: “Thứ này có lẽ là thứ mà tất cả cường giả cảnh giới chuẩn đế đều hằng mong ước đúng không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, không nói gì. Nhưng trong mắt lại tràn đầy nghỉ hoặc, còn có cả sự ngờ vực.
Diệp Quân dừng chân lại, hắn nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cười nói: “Thanh kiếm này là của cô cô ta, còn thanh kiếm bên trong người ta là của cha ta... Còn nhớ những gì ta đã nói lúc. trước không? Ta có thể đi được đến bây giờ, có thể nói đều là dựa vào người trong nhà. Vì vậy, cho dù sau khi ta trở thành Đại Đế, thì ta cũng luôn nhắc nhở mình rằng làm Đế thì không được kiêu ngạo, phải ghi nhớ những ngày đã từng bị đánh tàn nhãn...”
Nói đến đây, hẳn lắc đầu cười: “Vì vậy, ta không hề phản cảm với mưu kế đó của cô dành cho ta. Ngược lại ta còn khá khâm phục.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu run giọng hỏi: “Tại sao?”
Nói xong, khuôn mặt cô ta lập tức đỏ lên.
Mưu kế như vậy...
Cô ta nhớ tới một vài cảnh tượng không thích hợp với trẻ nhỏ vào đêm hôm đó. Mà tên này lại nói là không phản cảm... Hắn đang ám chỉ điều gì sao?
Diệp Quân cười đáp: “Ông nội ta là người rất tài giỏi. Nhưng Tháp gia của ta nói, thực ra ông nội ta không phải là người tốt... Ừ, việc này là do Tháp gia của ta chính miệng nói, ông ấy giết người như cơm bữa vậy.