Tận năm quả trứng!
Cố Trần khệ nệ ôm chúng sang một bên rồi ngồi xổm xuống, vừa hít hà vừa lầm bầm: “Đại Đế phù hộ! Đại Đế phù hộ! Đại Đế phù hội"
Sau đó mở phong ấn số trứng ra.
Trước tiên là hai con chó ló đầu ra, mờ mịt nhìn bốn phía. Sau là ba con gà kêu chíp chíp không ngừng.
Không có con rồng nào.
Cố Trần thẫn thờ ngồi bệt xuống, mặt cắt không còn hột máu, cả người run rẩy: “Ông trời khốn nạn... sao lại bạc bếo với †a như thế?"
Có người thấy như vậy thì lộ vẻ thương hại, có người đồng cảm, cũng có người nhạo báng.
Diệp Quân chỉ lắc đầu rồi đi sang một sạp khác mua tấm bản đồ rồi rời đi.
Bỗng Cố Trần bật dậy, chạy đến tay bắt mặt mừng với một thiếu niên khác: “Ra là Nhạc huynh! Huynh cho ta mượn ba mươi viên Tiên Tinh được không? Mấy hôm sau cha mẹ ta gửi sinh hoạt phí tới ta sẽ trả lại!"
Người kia thấy gã thì như thấy ôn dịch, xua tay từ chối liên tục.
Cố Trần bị cự tuyệt dứt khoát như vậy thì thẹn quá hóa giận: “Hồi trước còn xưng huynh gọi đệ mà giờ có ba mươi viên Tiên Tinh cũng không cho! Ta đúng là bị mù mới xem ngươi như huynh đệ!"
Thiếu niên kia không dây dưa với gã nữa mà lập tức tránh xa.
Cố Trần cười tự giễu: “Ân huệ như giấy mỏng, thói đời thật là thực tế...”
Nhác thấy Diệp Quân, hai mắt gã lại sáng lên, lập tức nhào tới cười tươi rói: “Huynh đài à, chúng ta lại gặp nhau rồi, đúng là có duyên quá... Huynh cho ta mượn năm mươi Tiên Tinh được không?"
Diệp Quân dừng bước: “Ngươi vẫn còn muốn đánh cược vào đập trứng à?”
Cố Trần vội đáp: “Ta có linh cảm lần này nhất định sẽ là trứng rồng! Ta nói thật đó! Chỉ cần là trứng rồng, ta sẽ trả lại huynh gấp mười!"
Diệp Quân: “Nếu vẫn không phải thì sao?" "Không thể nào!"
Cố Trân cuống cuồng khoát tay: “Tuyệt đối không thể nào! Lần này nhất định sẽ có! Làm người ai lại xui mãi thế được...”
Diệp Quân chỉ nhìn gã một cái rồi lắc đầu: “Xin lỗi, ta cũng mạt rồi”.
Cố Trần la lên: “Huynh đài biết tình huống của ta mà! Nếu không gỡ lại được thì đời này ta xem như xong rồi!"
Sau đó vội quỳ thụp xuống: “Huynh đài! Huynh không thể thấy chết mà không cứu được! Chỉ.. chỉ cần ta gỡ gạc được thì sẽ trả lại huynh cả vốn lấy lời! Ta thề! Ta lấy cả nhà ta ra thê! Chỉ cần nói láo thì cả nhà chết hết!"
Diệp Quân đỡ gã dậy: “Thứ cho ta lắm lời nhưng việc đập trứng này quá hư vô mờ mịt, không phải đường ngay. Nếu ngươi sẵn lòng quay đầu, hoàn toàn hối cải, từ nay không dính vào hai chữ 'đánh cược' nữa thì ta có thể chỉ điểm vài thứ về tu hành...”
"Chỉ điểm ta?"
Thấy hắn không có ý định cho mượn tiền, thái độ Cố Trần thay đổi hoàn toàn, giở giọng châm chọc: “Cái thứ đã không có tu vi như ngươi mà còn đòi lên mặt chỉ điểm ai? Đúng là nực cười. Ta cho ngươi hay, hôm nay là do ta xui xẻo mà thôi, ngày sau ta sẽ cược toàn bộ vốn liếng, khi ấy chắc chắn có thể lật ngược tình thế. Ta không tin chư thiên Đại Đế cũng mù mắt mà vô tình với ta như vậy!"
Rồi phất tay rời đi.
Diệp Quân lắc đầu, vừa nhấc chân thì nghe có người nói từ phía sau: “Đạo pháp uyên thâm, cũng đừng độ kẻ vô duyên”.
Hắn quay lại, nhìn thấy Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi đến, bèn cười hỏi.
"Cô nương không giận à?” Cô ta chỉ lẳng lặng nhìn lại.
Diệp Quân không nói gì thêm mà đi đến một quầy hàng, nộp mười viên đế tỉnh rồi được một ông lão dẫn tới truyền tống trận. Đúng lúc này, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lại mở miệng: “Di tích Toại Minh có đủ mọi hạng người, nguy hiểm vạn phần. Ngươi đi vào đó không khác gì chịu chết”.
Diệp Quân chỉ cười không nói rồi biến mất khi truyền tống trận khởi động, để lại cô ta đứng đó với sắc mặt khó coi.
Không biết bao lâu sau, hắn xuất hiện lại ở một vùng đất hoang vắng, đăng xa có một tòa thành nhỏ, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng mà đổ nát hoang tàn, không còn nhìn ra dáng vẻ xưa.
Hắn biết đó chính là Toại Thành, nằm ở vòng ngoài của di tích Toại Minh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!