Trên đường phố, Diệp Quân đang dẫn tỳ nữ Tiểu Hồng đi dạo.
Không thể không nói, thành Đệ Nhất này rất sầm uất, lầu cao mọc như rừng, người đến người đi, đường phố tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
Hơn nữa, tu vi của tất cả mọi người ở đây đều vô cùng mạnh mẽ, văn minh võ đạo mạnh hơn Đế tộc rất nhiều.
Đế tộc!
Nghĩ tới Đế tộc, Diệp Quân mới ý thức được rằng, mình đột nhiên biến mất, bây giờ Đế tộc vẫn còn chưa biết, sau này nhất định phải viết thư thông báo cho bọn họ.
Diệp Quân suy nghĩ một hồi, quay đầu nhìn về phía tỳ nữ Tiểu Hồng, cười nói: “Tiểu Hồng, ngươi có biết Đệ Nhất Vực này lớn cỡ nào không?”
Tiểu Hồng cười nói: “Ta biết, Đệ Nhất Vực là vực lớn nhất Thập Hoang, được thủy tổ đương sơ lập nên, sau đó, vị Đại Đế thứ hai của Đế tộc chúng ta lại khai phá rộng hơn, vì vậy, Đệ Nhất Vực vô cùng rộng lớn, ít nhất có thể chứa được mấy trăm tỷ sinh linh.”
Chứa mấy trăm tỉ!
Diệp Quân gật đầu, cũng không cảm thấy quá phóng đại, dù sao thì tỉnh cầu màu xanh nhỏ bé của hệ Ngân Hà cũng có thể chứa được hàng tỷ sinh linh.
Diệp Quân lại nói: “Vậy bây giờ tộc Đệ Nhất có bao nhiêu sinh linh?”
Tiểu Hồng nói: “Theo hộ sách ghi lại, Đệ Nhất Vực của chúng ta có hàng tỉ sinh linh, đương nhiên, còn có rất nhiều nền văn minh nhỏ muốn xác nhập với chúng ta, nhưng chúng ta đều từ chối. Chỉ khi đạt tới thực lực nhất định, ví dụ như đạt tới nền văn minh vũ trụ cấp tám mới có tư cách phụ thuộc vào chúng ta.”
Nói xong câu cuối cùng, gương mặt thanh tú của cô ta nở ra một nụ cười kiêu ngạo.
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Quân cũng kích động.
Chỉ khi đạt tới nên văn minh vũ trụ cấp tám mới có tư cách phụ thuộc vào tộc Đệ Nhất!
Hắn phát hiện, hắn thật sự đang đánh giá quá thấp nền tảng của những Đế tộc này.
Tiểu Hồng lén liếc Diệp Quân, cô ta do dự, sau đó nói: “Diệp công tử, người thật sự là Đại Đế sao?”
Tiếp xúc với Diệp Quân một thời gian, cô ta phát hiện, người đàn ông trước mặt vô cùng dễ gần, vì vậy, bây giờ cô ta cũng đã thả lỏng hơn rất nhiều, không còn cẩn trọng như trước đây nữa.
Diệp Quân cười nói: “Trông ta không giống sao?”
Tiểu Hồng nhìn Diệp Quân, sau đó cười nói: “Nhìn người cũng trạc tuổi ta! Cho nên ta vẫn không tin lắm, nhưng người trong phủ đều nói người là Đại Đế”
Diệp Quân gật đầu: “Ta quả thật là Đại Đế”
Tiểu Hồng trợn tròn mắt: “Thật sao?”
Diệp Quân nói: “Đương nhiên là không phải bây giờ.”
Tiểu Hồng nhích tới gần hắn, sau đó nói: “Ta nghe nói, người vì muốn cứu các sinh linh ở vũ trụ người nên mới phá bỏ
tu vi Đại Đế, chuyện này là thật sao?”
Diệp Quân quay đầu nhìn Tiểu Hồng đang rất hiếu kỳ ở bên cạnh, cười nói: “Phải.”
Tiểu Hồng nhìn hắn: “Vậy thì đúng là Đại Đế rồi, tại sao người nói phá là phá ngay được chứ?”
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Tu vi mất đi còn có thể tu lại, nhưng người mà mất thì không thể nào sống lại được.”
Tiểu Hồng như đang suy nghĩ gì đó.
Ngay lúc này, đằng sau bọn họ có tiếng bước chân truyền đến.
Tiểu Hồng quay đầu lại nhìn, khi thấy người tới, cô ta nhất thời cả kinh, đang định hành lễ thì lại bị một luồng sức mạnh nhẹ nhàng ngăn lại.
Người tới chính là Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, hôm nay cô ta mặc một bộ váy dài màu tím nhạt, phong thái tuyệt thế, cô ta đeo một tấm khăn che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đẹp tuyệt trần.
Thấy cô gái trước mắt, Diệp Quân cười nói: “Ta chỉ đi dạo một lát thôi.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn, sau đó lại nhìn Tiểu Hồng: “Ngươi lui xuống đi.”
Tiểu Hồng vội vàng hành lễ, sau đó lui về phía sau.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi tới bên cạnh Diệp Quân: “Để ta đi đạo với người.”
Diệp Quân gật đầu: “Được.”
Hai người đi về đằng xa, chỉ trong chốc lát, Diệp Quân đã đi tới trước một lầu cao sang trọng, lầu này có tổng cộng mười chín tầng, diện tích tầm ngàn khoảnh, rồng lớn vô cùng, vị trí đắc địa, nằm ở khu vực trung tâm phồn hoa nhất thành Đệ Nhất.
Diệp Quân nhìn lên cửa lớn của tòa lầu cao, nơi đó có một bảng hiệu to đùng, bên trên có bốn chữ to: Thương hội Tiên Các.
Diệp Quân hiếu kỳ.