Sau khi Hạo Nguyên rời đi, Chu Nghiên nhìn Diệp Quân với cặp mắt như bắn ra lưỡi kiếm, mà Diệp Quân thì lại cúi đầu, không đối diện với bà ta. Hắn biết rõ tình hình của bản thân bây giờ, hắn căn bản không có năng lực để chống lại người phụ nữ trước mắt này, bây giờ chỉ có thể chịu lép vế thôi.
Chu Nghiên nhìn Diệp Quân đang làm bộ "nhu nhược” trước mặt, ánh mắt đã lạnh tựa hầm băng.
Giả bộ!
Trực giác nói cho bà ta biết, nghiệt chủng này đang giả vờ yếu thế mà thôi.
Nhưng khiến bà ta nghỉ hoặc là tại sao nghiệt chủng này lại đột nhiên học được làm mấy trò này?
Chẳng mấy chốc, trong Hạo tộc đã truyền đến tiếng kêu la thảm thiết của Cố quản sự.
Bị thẳng tay giết chết! Xúi giục thiếu chủ, bịa đặt thị phi, ly gián cha con, Sao Hạo Nguyên có thể chịu được?
Chẳng mấy chốc, Hạo Nguyên đã xuất hiện lại trước mặt Diệp Quân và Chu Nghiên, trên mặt ông ta như được bao bởi một làn sương lạnh, trên người còn mang theo cả sát khí, mọi người xung quanh đều không dám nói gì.
Lúc nhìn về phía Diệp Quân, sự lạnh lùng trong ánh mắt Hạo Nguyên đã bớt đi không ít, ông ta đi tới đỡ con mình đứng lên: "Mẹ con vừa mất, ta lại bận rộn chuyện trong tộc, không ngờ lại có hạ nhân dám ba hoa đặt điều với con, làm ly gián tình cha con của chúng ta, tất cả là do ta sơ xuất".
Diệp Quân vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ đau khổ: "Là lỗi của con, là do con bồng bột, không nhìn ra được là ai tốt ai xấu, vậy nên mới nghe lời người ta gièm pha, hiểu lầm di nương, cũng làm khó cha".
Thấy Diệp Quân nhận sai, sự lạnh lùng trong mắt Hạo Nguyên đã tan biến đi hết, thay vào đó là ôn hào dịu dàng, ông †a võ nhẹ lên vai Diệp Quân: "Đầu là do con cẩu họ Cố kia, kể từ hôm nay người một nhà chúng ta phải hòa thuận vui vẻ đấy".
Nói rồi, ông ta nhìn về phía Chu Nghiên, Chu Nghiên năm lấy tay ông ta, vẻ mặt dịu dàng: "Tất nhiên rồi".
Diệp Quân đột nhiên nói: "Đau".
Hạo Nguyên vội bảo: "Người đâu, mau chữa thương cho thiếu gial"
Chẳng mấy chốc đã có người đến dẫn Diệp Quân đi.
Lúc Diệp Quân rời đi còn nhìn sang Chu Nghiên một cái, Chu Nghiên thì vẫn luôn nhìn hắn, khi ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt Chu Nghiên chỉ toàn sự dịu dàng và xót xa.
Diệp Quân cười mỉm, sau đó dời mắt đi.
Sau khi Diệp Quân được dẫn đi, ánh mắt của Chu Nghiên mới dần trở nên lạnh lẽo.
Lúc này đây, bà ta chính thức cảm nhận được sự uy hiếp.
Chỉ là một tên thiếu gia không não, muốn chơi chết hắn chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng bà ta không ngờ rằng tên nghiệt chủng này lại đột nhiên giác ngộ.
Học được cách khôn ngoan rồi.
Phải chết!
Nhất định phải chết!
Diệp Quân nằm trên giường, lúc này hắn đã được cho ăn đan dược, trên người cũng được xoa đầy thuốc nước, thân thể đang khôi phục với tốc độ nhanh chóng.
Diệp Quân khép hờ hai mắt, hắn đang phân tích hoàn cảnh của bản thân hiện tại, Hạo tộc này thật ra cũng không phải tộc lớn gì, chỉ có thể xem là một tộc nhỏ, thực lực tổng hợp còn không sánh được với nhà họ Diệp ở thành Hoang Cổ khi trước.
Sau khi biết thực lực cụ thể của gia tộc này, hắn cũng đã có dự tính riêng.
Hắn bắt đầu tu luyện!!
Mà khi hắn bắt đầu tu luyện thì mới bắt đầu nổi lòng tôn kính với vị tiền bối Hạo Nhiên kia, bởi vì thiên phú của cơ thể gốc của tiền bối Hạo Nhiên thật sự không khả quan lắm.
Thiên phú như vậy cộng với hoàn cảnh sống như kia mà ngày sau vẫn có thể đạt được đến đỉnh cao kiếm đạo, đúng là rất đáng gờm, có thể tưởng tượng được vị tiền bối Hạo Nhiên này chắc hẳn đã ăn vô số trái đắng mà người thường không thể chịu được.
Tuy thiên phú của tiền bối Hạo Nhiên không tốt, nhưng với hắn mà nói đây cũng không phải chuyện gì to tát.
Đối với hắn mà nói, chỉ cần tu luyện qua loa thôi cũng đủ để vô địch ở thế giới này.
Diệp Quân nằm lì ở trên giường, bắt đầu tu luyện Vũ Trụ Quan Huyên Pháp.
Linh khí đất trời nơi đây dày đặc, bởi vậy không đến bao lâu sau, trong thân thể của hắn đã chứa đựng không ít linh khí, mà cùng lúc đó, các vết thương cũng đang khép miệng nhanh chóng.
Không thể không nói, cơ thể này ban đầu bị thương thật sự khá nặng, gân cốt suýt nữa đã bị chặt đút, cũng may hắn có luyện thể tu, nếu không thân thể này e là đã không thể hồi phục trong vòng mấy tháng tới.
Đúng là thật sự quá thảm!
Qua một đêm được linh khí tẩm bổ cơ thể, nội thương đã khôi phục được bảy tám phần, không chỉ thế, hắn còn tích trữ không ít linh khí trong người, có những linh khí này thì hắn sẽ làm được rất rất nhiều chuyện.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, một người phụ nữ bước vào, là Chu Nghiên.
Chu Nghiên bưng một hộp thuốc trong tay.
Sau khi đi vào, bà ta đến cạnh Diệp Quân rồi đặt hộp thuốc xuống, ra vẻ quan tâm nói: "Nhiên nhi đã khá hơn chút nào chưa?"
Diệp Quân chậm rãi ngồi dậy, cười đáp: "Nơi này không có ai cả, không cần phải diễn".
Nụ cười trên mặt Chu Nghiên dần biến mất, bà ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói lời nào.
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Muốn đánh chết ta đúng không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!