Giáo chủ nói câu đó với Diệp Quân, không phải là thật sự muốn hỏi hắn có yêu cầu gì, mà đang thăm dò, dò xét xem mục đích chân chính khi tới Bỉ Ngạn Giới của hắn.
Hiển nhiên, mặc dù giáo chủ đã xác nhận Diệp Quân là Đại thánh tử, nhưng, vẫn không yên tâm về hắn.
Sở dĩ ông ta thừa nhận, hoàn toàn là vì không thể từ chối sự cám dỗ của Tiểu Tháp, nhưng đồng thời, ông ta lại lo Diệp Quân có ý đồ gì không thể nói với người khác, cho nên, mới hỏi như vậy.
Tuy nhiên trong nháy mắt Diệp Quân đã nhìn thấu ý đồ của giáo chủ!
Tổ Đạo nhìn thật sâu vào Diệp Quân, chủ ý đồ của thằng nhóc này, cũng nhiều quá đấy.
Trước mặt Diệp Quân, sau khi giáo chủ nhìn Diệp Quân một hồi lâu, mới khẽ cười nói, “Hay cho câu vì thuyền thánh, vì
muôn vạn chúng sinh!”
Nói rồi, ông ta hành lễ, “Thánh tử, ta đi xử lí mấy chuyện trước, sau khi xử lí xong, sẽ tới đây chiêm ngưỡng phép màu!”
Diệp Quân cũng đáp lễ, “Hoan nghênh giáo chủ tới bất cứ lúc nào.”
Nhìn thấy Diệp Quân đáp lễ, sắc mặt giáo chủ xuất hiện ý cười, ông ta quay người biến mất tại chỗ.
Trong sân chỉ còn lại Nam Y và Tổ Đạo.
Diệp Quân nhìn Nam Y, cười nói, “Nam huynh có chuyện à?”
Nam Y nhìn Diệp Quân, “Nói chuyện tí chứ?” Diệp Quân gật đầu, “Được.” Nam Y nhìn Tổ Đạo.
Diệp Quân khẽ cười nói, “Y là người của ta, ta sẽ không giấu y chuyện gì cả.”
Tổ Đạo nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Nghe Diệp Quân nói vậy, Nam Y gật đầu, sau đó nói, “Diệp huynh, huynh nói thật với ta đi, Tiểu Tháp thật sự là do thuyền thánh ban cho à?”
Diệp Quân không do dự, gật đầu, “Ừ” Nam Y nhìn hắn, không nói gì. Diệp Quân cười nói, “Nam huynh muốn nói gì?”
Nam Y hơi do dự, sau đó nói, “Diệp huynh, có thật là huynh cũng vì đối phó với tên dị giáo họ Dương không?”
Diệp Quân nói, “Đương nhiên rồi, nếu không ta tới đây làm gì?”
Nam Y gật đầu, “Nếu chúng ta đã cùng mục tiêu, tất nhiên phải đồng lòng hợp sức, huynh nói xem?”
Diệp Quân nói, “Đương nhiên!” Nam Y bỗng mở lòng bàn tay ra, viên đá Đạo Tố kia xuất
hiện trong tay y, y nhìn Diệp Quân, “Diệp huynh, huynh lấy đi nghiên cứu đi.”
Nói rồi, y mở lòng bàn tay ra, viên đá Đạo Tố kia từ từ bay đến trước mặt Diệp Quân.
Tổ Đạo ở bên nhìn thấy cảnh này, mí mắt co giật.
Diệp Quân nhận viên đá Đạo Tố, sau khi quan sát một chút, cười nói, “Nam Y huynh, huynh cũng có thể tu luyện và lĩnh hội ở chỗ này, còn lĩnh hội được bao nhiêu, phải xem chính huynh rồi.”
Nam Y trầm giọng nói, “Cảm ơn”
Đối với nơi này, tất nhiên y cũng tò mò vô cùng, trong tháp mười năm, bằng bên ngoài một ngày, loại phương pháp sáng tạo phi thường này, quả là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Nếu có thể lĩnh hội điều huyền bí trong đó, có lẽ đạt đến chân thánh không phải điều quá khó!
Chân thánh!
Thân là thánh tử, mục tiêu cuối cùng đương nhiên là chân thánh, còn nơi này, chắc chăn có thể rút ngắn thời gian để y đạt đến chân thánh.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao y bằng lòng hợp tác với Diệp Quân!
Hợp tác đôi bên cùng có lợi? Vì sao không làm?
Còn đối phương có thật sự là thánh tử của Bỉ Ngạn không, thật ra hoàn toàn không quan trọng.
Diệp Quân cầm viên đá Đạo Tố kia và Tổ Đạo tới một sa mạc hoang vu, hắn quay người nhìn Tổ Đạo, sắc mặt Tổ Đạo nịnh nọt.
Lúc này, dù bảo y gọi Diệp Quân là cha, y cũng sẽ không do dự.
Diệp Quân quay người nhìn Tổ Đạo, “Chắc ngươi còn nhớ lời thề của mình ngươi?”
Tổ Đạo vội nói, “Nhớ nhới”
Biểu hiện rất ngoan ngoãn, nhưng lúc này trong lòng y đang cười lạnh, lời thề vu vơ sau có thể ràng buộc y được? Chỉ cần hồi phục được tu vi, y sẽ lập tức chạy trốn.
Tin vào thằng nhóc này á?
Nằm mơ!
Diệp Quân nhìn Tổ Đạo ngoan ngoãn vô cùng, sau đó cười, đưa viên đá Đạo Tố cho y.
Nhận lấy đá Đạo Tố, Tổ Đạo nóng lòng muốn thúc đẩy nó, nhưng lúc này, Diệp Quân đột nhiên nói, “Mốc thời gian của ngươi và Phạn Chiêu Đế trùng khít, ngươi triệu hồi mình về như vậy, sẽ không kinh động tới cô ta chứ?”