Lúc Chu Lăng nói câu này, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, vì thời không trong Tiểu Tháp của Diệp Quân thật sự quá khủng bố.
Ngoài thuyền Bỉ Ngạn ra, cô ta cũng không tưởng tượng ra ai có thể có loại phương pháp đảm bảo này, cho dù là chân thánh cũng không thể làm được.
Trong tháp mười năm, bằng một ngày bên ngày, loại phương pháp sáng tạo phi thường triệt để này, sâu trong lòng cô ta, lờ mờ cảm thấy, e rằng thuyền Bỉ Ngạn cũng không làm được, còn có thanh kiếm đó!
Thanh kiếm đó cũng không phải vật thường, cho dù đặt trong cả Bỉ Ngạn Giới, tuyệt đối cũng là thần vật đỉnh cấp nhất.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô ta chỉ có thể nghĩ tới thuyền Bỉ Ngạn!
Cũng chỉ có thần vật chí cao trong truyền thuyết mới có khả năng làm được, giống như biển Khổ Giới vậy, phải biết rằng, biển Khổ Giới chảy ra từ thuyền Bỉ Ngạn đấy, còn sự khủng bố của biển Khổ Giới, cho dù là chân thánh cũng sợ hãi vô cùng.
Giờ khắc này, Chu Lăng vừa tò mò vừa sợ hãi Diệp Quân trước mắt.
Diệp Quân cười nói: “Chu Lăng tông chủ, cô thấy sao?”
Sau khi Chu Lăng nhìn chằm chằm vào Diệp Quân rất lâu, nói: “Chuyện này có quan hệ rất lớn, tạm thời ta không thể trả lời ngươi được, vì một khi bị vạch trần, ta và ngươi đều muôn kiếp không trở lại được.”
Diệp Quân đột nhiên nói: “Cô có thể vào tháp này tu luyện, nghiên cứu bất cứ lúc nào.”
Hai mắt Chu Lăng khẽ híp lại, nhưng không nói gì.
Diệp Quân nói tiếp: “Nếu ta có được thuyền Bỉ Ngạn, chúng ta cùng hưởng!”
Chu Lăng nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Sao ngươi lại tin ta?”
Diệp Quân thành thật thẳng thắn nói: “Nói thật, ta cũng chưa nắm chắc là sẽ lấy được thuyền Bỉ Ngạn, nhưng, nếu ta có được thuyền Bỉ Ngạn, ta nhất định sẽ chia sẻ với cô, tuyệt không nuết lời!"
Chu Lăng im lặng, sau khi cô ta đi lại một lúc, nói: “Sự xuất hiện của thánh tử Bỉ Ngạn, không thể coi thường, mấy tông chủ và chủ giáo nhất định sẽ kiểm tra thân phận của ngươi thật kĩ, thậm chí sẽ kinh động đến chân thánh... Hơn nữa, mỗi lần thánh tử xuất hiện, đều có nghĩa là sắp xảy ra tai họa, nhưng bây giờ, cả Bỉ Ngạn Giới lại quá bình yên...”
“Có tai họa!”
Diệp Quân đột nhiên nói: “Bên kia của biển Khổ Giới, có một kẻ dị đoan, người này là một vị Ác Đạo, tên Phạn Chiêu Đế, cô ta vừa cúng tế chúng sinh, thực lực đã đạt đến trình độ cực kì khủng bố, không lâu nữa, cô ta sẽ vượt biển tới đây thôi!”
Chu Lăng nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân bỗng mở lòng bàn tay ra, nháy mắt, ba sức mạnh huyết mạch tràn ra từ trong người hắn, sức mạnh huyết mạch ghê gớm nháy mắt đã khiến sắc mặt Chu Lăng thay đổi.
Lát sau, Chu Lăng khẽ lắc đầu, “Diệp công tử, ta bỗng cảm thấy, để ngươi làm thánh tử của Bỉ Ngạn, thật sự hơi phí tài rồi”
Diệp Quân gật đầu, “Đúng là hơi phí tài.”
Chu Lăng: “...”
Diệp Quân nhìn người phụ nữ trước mắt: “Chu Lăng tông chủ, cô suy nghĩ thế nào?”
Chu Lăng nói: “Chúng ta có thể nói xem làm sao thuyết phục được các chủ giáo khác.”
Thiếu niên trước mắt, có hai thần vật khủng bố, ba loại huyết mạch đặc biệt, thực lực của bản thân chắc chắn cũng cực kì mạnh.
Cho dù thiếu niên trước mắt không phải con của Bỉ Ngạn, thì chắc chắn cũng không phải người thường... Đương nhiên, quan trọng nhất là đối phương cho phép cô ta tu luyện ở đây, nghiên cứu ở đây, điều này mới là thứ khiến cô ta rung động nhất, không thể từ chối nhất.
Vì trực giác nói với cô ta, nếu cô ta có thể hiểu rõ một vài quy tắc trong thời không này, rất có thể cô ta sẽ trực tiếp đạt tới chân thánh được.
Bây giờ cô ta chỉ còn cách chân thánh nửa bước nữa thôi! Thời không đặc biệt trước mắt chính là cơ hội của cô tal
Còn cái gì mà cùng hưởng thuyền Bỉ Ngạn, cô ta không để trong lòng lắm, vì thiếu niên trước mắt đang vẽ cho cô ta một cái bánh to rồi!
Xong việc với người phụ nữ trước mắt, Diệp Quân cũng thở phào nhẹ nhõm, bây giờ hắn không còn nhiều thời gian tới đây để từ từ phát triển nữa, từ từ tính toán nữa, vì người phụ nữ Phạn Chiêu Đế kia tuyệt đối sẽ không cho hắn thời gian như vậy, do đó, bước chân của hắn phải nhanh hơn, nhanh hơn Phạn Chiêu Đế, nếu không, đến lúc đó sẽ lại bị động.
Đúng lúc này, đột nhiên Chu Lăng nói: “Diệp công tử, cái tháp nhỏ này không phải là được truyền ra từ thuyền Bỉ Ngạn chứ?”
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, cười nói: “Không phải.”
Chu Lăng nhìn chằm chằm vào Diệp Quân; “Vậy thì ở đâu mà có?”
Diệp Quân nói: “Tổ tông truyền cho.”
Chu Lăng cau mày, mặc dù trong lòng tò mò, nhưng vẫn không truy hỏi tiếp.
Diệp Quân quay về xe ngựa, còn Chu Lăng tiếp tục nghiên cứu thời không đặc biệt trong Tiểu Tháp, nhìn mảnh thời không kì lạ trước mắt, trong mắt Chu Lăng lộ ra vẻ điên cuồng.
Sau khi Diệp Quân trở về xe ngựa, hắn vén rèm cửa lên, nhìn sắc mặt khó chịu của Tổ Đạo: “Lên đi”
Tổ Đạo hơi ngơ ngác, sau đó vội trèo vào xe ngựa, lúc thấy trong xe ngựa chỉ có Diệp Quân, Tổ Đạo lập tức nghỉ ngờ.
Diệp Quân nói: “A Tổ, ngồi đi!”
A Tổ!
Tổ Đạo trầm giọng nói: “Ta không phải là A Tổ, ta là ông Tổi"
Diệp Quân gật đầu, “Được, A Tổ.
Sắc mặt Tổ Đạo đầy chán nảy, y không xoắn xuýt với xưng hô này của Diệp Quân nữa, bây giờ y còn hơi sợ Diệp Quân.
Sau khi Tổ Đạo ngồi xuống, Diệp Quân nói: “Bây giờ chúng †a đang ngồi chung một thuyền, nên thành thật thẳng thắn, ngươi cảm thấy sao?”