Phạn Chiêu Đế cười khẽ: "Ta nghĩ chắc là sẽ không vì cô thích hắn đâu nhỉ, dù sao tên đó cũng là một tên đào hoa lắm nợ".
Tịnh tông chủ nhìn chăm chằm vào Phạn Chiêu Đế: "Trận chiến ở Chân Vũ Trụ ngày đó, cho dù có chết hẳn cũng không gọi người đến giúp, vậy nên ta tin tưởng hắn".
Nụ cười trên mặt Phạn Chiêu Đế dần biến mất.
Tất nhiên cô ta hiểu ý của Tịnh tông chủ, nếu mục tiêu của thiếu niên này cũng giống như Tổ Đạo, đều muốn nô dịch chúng sinh, hút máu chúng sinh, vậy thì thật ra hẳn hoàn toàn không cần cố gắng, hắn chỉ cần nói một câu là có thể làm được rồi...
Vậy tại sao hắn không làm? Rất đơn giản.
Bởi vì Diệp Quân hắn không muốn làm vua dựa dẫm, mà là muốn chân chính vô địch.
Vô địch ở đây là muốn vượt qua cả cha hắn.
Đối thủ chân chính trong lòng Diệp Quân... thật ra chính là các đời cha chú của mình!
Cũng bởi vì vậy, Diệp Quân hắn không thể làm vua dựa dẫm, bởi vì như thế thì cho dù có thành lập trật tự cũng sẽ ở dưới Tứ Kiếm, trật tự của hắn vĩnh viễn thấp kém hơn bốn người kia. Nhưng nếu hẳn vượt qua bọn họ, vậy hắn sẽ thành lập được một trật tự tuyệt đối, Tứ Kiếm cũng phải tuân theo!
Lấy kiếm làm trật tự, dưới trật tự đó, chúng sinh bình đẳng!
Cha hay ông nội cũng phải quỳ xuống hết cho hản! Đó mới là mục tiêu cuối cùng của hẳn. Nghe Tịnh tông chủ nói thế, Diệp Quân đầu tiên là ngẩng ra, sau đó là lắc đầu cười, hắn không ngờ rằng người hiểu mình nhất... lại là Tịnh tông chủ này và Chân tỷ.
Chút suy nghĩ đó đã bị hắn giấu rất sâu, cho dù là Tháp gia đi theo hàng ngày cũng không biết được.
Vượt qua các đời cha chú?
Nếu nói suy nghĩ này ra, chắc chắn sẽ có người cười nhạo Diệp Quân hän, bảo hẳn không biết tự lượng sức, cười hẳn suy. nghĩ hão huyền.
Nhưng Diệp Quân hắn chính là như thế, không làm thì không làm, nhưng nếu đã làm thì phải làm cho tốt nhất, cho. dù việc đó có khó khăn đến nhường nào đi nữa hẳn cũng muốn làm, và cũng chỉ có Diệp Quân hắn mới có thể làm. Bởi vì chỉ có hẳn làm thì các đời cha chú mới đồng ý cho hẳn thêm thời gian, đồng thời cũng lựa chọn giúp đỡ hắn.
Người ngoài làm à? Điên không?
Thử chọc vào nhà họ Dương đi, không cần đến một phút là người đã hoàn toàn tiệt diệt ở vũ trụ này.
"Ha ha!"
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên bắt đầu cười lớn: "Không ngờ nhóc con ngươi lại có suy nghĩ sâu xa như vậy, không thể không nói, ngươi khiến Tháp gia phải nhìn với ánh mắt khác xưa đấy, Tháp gia không nhìn lầm ngươi, có chí khí lắm, ha hai"
Khi nghe đến câu nói của Tịnh tông chủ, nó tất nhiên đã hiểu rõ ý đồ thật sự của Diệp Quân, dù sao những năm gần đây nó cũng cố gắng đọc sách, tiến bộ lên nhiều rồi.
Phạn Chiêu Đế liếc mắt nhìn Tịnh tông chủ, sau đó nói: "Sau này ngươi sẽ biết lựa chọn của mình là sai lầm, bởi vì ta không tin Diệp Quân hẳn cuối cùng vẫn sẽ giữ được sơ tâm, không thành ác long”.
Nói xong, cô ta đột nhiên bước lên trước một bước, bước đi này trải ra một đường ánh sáng đỏ ngầu đến thẳng chỗ Diệp Quân.
Cô ta và Diệp Quân tất nhiên là tử địch.
Sau khi đánh bại Tổ Đạo, bây giờ cô ta đã là trật tự cao nhất ở đây, sao cô ta có thể để cho người khác sáng tạo ra một loại trật tự khác?
Đây là cuộc chiến tranh giành Đại Đạo! Là cuộc chiến một sống một còn!
Phạn Chiêu Đế bỗng vươn tay, một luồng ác niệm đáng sợ lập tức bao trùm lên mọi người có mặt ở đây, đám người Quân Đế khi chịu phải áp lực ác niệm đó thì có chút đứng không vững. Cỗ uy thể ác niệm mạnh mẽ đó chèn ép đến mức khiến họ không thở được, không chỉ thế, nó còn như hàng vạn quả núi nghìn cân đè chặt lên họ, khiến họ không thể động đậy.
Hoàn toàn nghiền ép!
Mà đúng lúc này, một tiếng kiếm reo đột nhiên vang lên, một khắc sau, một luồng kiếm quang đỏ chói đột nhiên phá không lao đến, chém thẳng lên người Phạn Chiêu Đết
Nương theo ánh kiếm đỏ lòm đó bộc phát ra, những cổ uy thế đáng sợ lập tức bị tiêu diệt, đám người Quân Đế khôi phục lại như thường, bọn họ nhanh chóng lui về sau, rời xa khỏi khu vực này.
Chỉ có Lăng Tiêu và Diệp Quân là có thể miễn cưỡng chống lại sức mạnh của Phạn Chiêu Đết
Chẳng mấy chốc, Lăng Tiêu và Diệp Quân đã đồng loạt biến mất, một đao một kiếm cùng xông về phía Phạn Chiêu Đế, mà đối phương chỉ cười một tiếng khinh thường. Sau khi cô ta cần nuốt hết tất cả tu vi của Tổ Đạo, đối với cô ta mà nói, trong thiên địa này chỉ có cô gái váy trắng là có thể đấu với cô ta một trận.
Những người còn lại chỉ là hạng sâu bọ!
Phạn Chiêu Đế phất tay áo lên, một mảng biển màu máu lập tức dâng lên hàng vạn trượng, che lấp cả bầu trời. Diệp. Quân và Lăng Tiêu bị biển máu mạnh mẽ đó ép dừng lại ngay tại chỗ, ánh đao và ánh kiếm của bọn họ cũng lập lòe không thể đấu lại.
Phạn Chiêu Đế lại bước ra một bước, bước đi này khiến cho biển máu vạn trượng kia đột nhiên dội thẳng xuống đỉnh đầu của Diệp Quân và Lăng Tiêu, sức mạnh to lớn ấy khiến kiếm ý và đao ý của bọn họ bị trấn áp hoàn toàn, mảnh thời không nơi họ đang đứng cũng bị sụt lún, trở thành một khoảng không tịch mịch!
Diệp Quân tay phải nắm kiếm Thanh Huyên, nghiến chặt răng, lúc này ác niệm của Phạn Chiêu Đế đã mạnh hơn không chỉ mấy chục lần so với khi còn ở Chân vũ trụ, cho dù là kiếm ý trật tự của hắn cũng không có cách nào chống lại được ác niệm đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!