Hắn biết, đối phương là muốn dụ hắn đi chỗ khác.
Nghe Diệp Quân nói vậy, Tam tỷ lắc đầu cười: “Tên tiểu tử nhà đệ thông minh quá cũng không phải chuyện gì tốt.”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tam tỷ, mặc dù phía trước có rất nhiều người, nhưng bọn chúng lại không đoàn kết.
Hơn nữa, trong lòng bọn chúng có ý đồ xấu, chỉ đặt lợi ích của mình lên hàng đầu, bọn chúng sẽ không thực sự liều mạng vì Tổ Đạo đâu. Vì vậy, chỉ cần chúng ta chém giết mạnh tay thêm mấy lần nữa, bọn chúng sẽ không dám tiến lên nữa đâu!”
Tam tỷ quay đầu nhìn Diệp Quân, khẽ mỉm cười: “Tiểu Cửu, đệ còn trẻ tuổi như vậy nhưng tâm trí lại rất trưởng thành, chắc đã phải chịu rất nhiều khổ cực rồi phải không?”
Diệp Quân hơi sửng sốt, trên mặt hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Vẫn ổn”
Tam tỷ quay đầu nhìn vô số cường giả ở phía chân trời, nhẹ giọng nói: “Vẫn cần một chút thời gian nữa.”
Cô ta vừa dứt lời, thì đột nhiên có một bàn tay khổng lồ từ trên trời vỗ mạnh xuống.
Ầm!
Chỉ trong chốc lát, biển lửa bị đập vỡ thành từng mảnh, mà gần như cùng lúc đó, cơ thể của Tam tỷ run rẩy dữ dội, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, Diệp Quân vội vàng đỡ lấy cô ta: “Tam tỷ”
Tam tỷ khẽ lắc đầu: “Không saol”
Dứt lời, cô ta từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời, ở đó có một cường giả thần bí mặc áo choàng đen, đeo một chiếc mặt nạ sắt, vì vậy hoàn toàn không thể nhìn thấy được khuôn mặt của ông ta.
Cường giả thần bí đột nhiên mở lòng bàn tay ra, ngọn lửa của Tam tỷ bị ông ta hút vào trong lòng bàn tay.
Ông ta nhìn chằm chằm vào ngọn lửa ở trong tay, khẽ mỉm cười nói: “Tên Lăng Tiêu này quả thực thú vị, đến ngay cả ngọn lửa thần đầu tiên của thời đại tiền cổ mà cũng nỡ tặng cho người khác.
Phải nói rằng ông ta đối xử thật tốt với đám đệ đệ muội muội các ngươi đấy”
Tam tỷ nhìn chằm chăm cường giả thần bí: “Ngươi là ai?”
Cô ta đương nhiên có phần kinh ngạc, bởi vì trên thế gian này có rất ít người biết được tên thật của Đại ca.
Cường giả thần bí cũng không trả lời Tam tỷ mà ngẩng đầu lên nhìn vào bên trong Thiên Mộ Giới, một lát sau, ông ta nhẹ giọng nói: