Thiên Tông cũng nhìn Diệp Quân chắm chăm với vẻ bình tĩnh, không ai biết ông ta đang nghĩ gì.
Diệp Quân đỡ Thiên Thần băng tay trái, còn tay phải cầm kiếm Thanh Huyên, sau đó đi từng bước về phía đại điện.
Hắn không hề phong ra kiếm ý và khí tức, nhưng tất cả mọi người trong điện đều cảm thấy có một luồng uy áp vô hình ập tới, những người có thực lực yếu một chút còn thấy run sợ.
Thật ra chính Diệp Quân cũng không ngờ trước đó tuy mình bại trận, nhưng tâm cảnh và khí chất của hẳn đã có một sự thay đổi rất lớn.
Vì những người này mà so với Phạn Chiêu Đế, chủ nhân bút Đại Đạo và Tổ Đạo thì vẫn còn quá kém.
Đừng nói là so với ba người bên trên, so với Cửu Châu Chủ thôi đã không bãng Diệp Quân được rồi.
Uỳnh!
Đúng lúc này, chợt có một tiếng long ngâm vang lên.
Ngay sau đó, phía chân trời nứt ra, một cái đầu rồng khổng lồ đã thò ra từ trong khe nứt ấy.
Đầu rồng che kín bầu trời.
Ngay khi nó xuất hịn, các luồng long uy đáng sợ như dòng thác lũ đã cuốn tới, trời đất như rung chuyển.
“Tổ Long Thiên Mộ!”
Thiên Thần chợt sứng người ni ây là vật cưỡi của tổ tiên vương triều Thiên Mộ ta, cũng là thần quốc hộ triều.
Tuy không phải thực thể nhưng Diệp huynh này, chưa gì họ đã dùng đến con át chủ bài này thì ta nghĩ huynh nên đi đi”.
Thiên Thần vẫn rất lý trí, vì Diệp Quân không thể một đấu với cả vương triều được.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!