Phạn Thiện: “Vì ngươi không lừa ta”.
Diệp Quân mỉm cười, đang định lên tiếng thì cửa lại mở.
Cô gái ban nãy nhìn họ rồi nói: “Mời vào!”
Nói rồi, cô ấy đã mở hết cổng ra.
Diệp Quân gật đầu, sau đó kéo Phạn Thiện đi vào trong. Họ vừa vào thì Diệp Quân đã cau mày, vì trong viện hơi u ám, hơn nữa còn yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Có gì đó hơi bất thường.
Diệp Quân âm thầm cảnh giác.
Cô gái kia dắt họ vào trong một phòng khách, cô ta nói với Diệp Quân và Phạn Thiện: “Xin chờ một lát”.
Dứt lời, cô ta đã rời đi.
Phạn Thiện nhìn quanh rồi dựa sát vào Diệp Quân, nói: “Diệp Quân, sao ta thấy nơi này cứ u ám thế nào ý”.
Diệp Quân: “Cô sợ ma không?”
Phạn Thiện gật đầu: “Hơi hơi”.
Diệp Quân nhìn quanh, phải công nhận càng nhìn, hắn càng thấy nơi này kỳ lạ. Nhưng hắn biết giờ muốn đi thì chắc cũng muộn rồi.
Sau đó đã có tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên.
Phạn Thiện và Diệp Quân nhìn ra ngoài thì thấy có một người phụ nữ mặc áo trắng đi vào, người này đeo mặt nạ, không rõ dung mạo, nhưng dáng người rất đẹp, song ánh mắt lại hơi lạnh lùng.
Diệp Quân đứng dậy chắp tay: “Chào cô nương”.
Người phụ nữ hỏi: “Khuất Túc đâu?”
Diệp Quân: “Ông ấy đi rồi”.
Người phụ nữ nhíu mày: “Đi rồi ư?”
Diệp Quân gật đầu.
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân chằm chằm, người cô ta toả ra uy áp vô hình.
Đương nhiên Diệp Quân miễn dịch với loại uy áp này, hắn bình tĩnh nói: “Cô nương, trước khi đi, Khuất Túc tiền bối bảo
chúng ta đến đây, đồng thời nói mình rất an toàn”.
Người phụ nữ: “Chắc ông ta bảo ngươi giao nha đầu này cho ta hả?”
Diệp Quân trầm mặc.
Người phụ nữ nhìn sang Phạn Thiện, sau đó nói: “Cô ta ở lại, ngươi có thể đi rồi”.
Phạn Thiện lập tức kéo lấy tay Diệp Quân: “Ta muốn đi với ngươi”.
Diệp Quân gật đầu: “Cô ấy đi với ta”.
Người phụ nữ lạnh lùng nói: “Ngươi chắc chưa?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!