Phạn Thiện chớp mắt: “Ngày xưa, cha ngươi cũng bị đánh thảm lắm à?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Phạn Thiện tò mò hỏi: “Thế tại sao cha ống ấy không giúp ông ấy?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi đáp: “Vì ngày xưa cha của ông ấy cũng bị đánh rất thảm”.
Phạn Thiện: “...
Nửa canh giờ sau, họ đi thăm thú phố phường xong thì Diệp Quân nghe ngóng một chút, sau đó dẫn Phạn Thiện đến Huyền Vân Cư.
Diệp Quân không định giao Phạn Thiện cho người khác theo lời dặn dò của ông nội cô ta, vì hắn không yên tâm. Đương nhiên, cũng vẫn phải xem tình hình ra sao đã rồi tính.
Huyền Vân Cư là một sơn trang, nơi này khá hẻo lánh và văng vẻ, cả sơn trang áp sát núi, phía trước có một con sông, nước sông trong vắt chạy uốn lượn theo sơn trang cho đến tận nguồn.
Diệp Quân dẫn Phạn Thiện đi tới trước cổng, đang định gõ cửa thì Phạn Thiện chợt kéo tay hắn, Diệp Quân ngoảnh lại nhìn cô ta.
Phạn Thiện kiên định nói: “Ta đi theo ngươi được không?”
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Phạn Thiện nghiêm túc nói: “Ta nói thật đấy”.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz.vn nhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ truyenazz.vn để vào đọc truyện nhé
Diệp Quân mỉm cười: “Thì ta có đùa đâu, nhưng ông nội cô đã dặn nên chúng ta vẫn phải đến đây xem sao. Đương nhiên, nếu cô không muốn vào thì giờ chúng ta đi luôn, tuỳ cô đấy”.
Phạn Thiện ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế cứ vào đi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.
Nói rồi, hắn đã gõ cửa.
Một lát sau, cửa mở ra, một cô gái xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Phạn Thiện. Tuy cô ta không quá xinh đẹp, nhưng cũng rất thanh tú.
Cô gái nghi hoặc nhìn hai bọn họ.
Diệp Quân: “Phiền cô nương vào trong thông báo là Khuất Túc tiền bối bảo chúng ta đến đây”.
Cô gái đáp: “Chờ chút”.
Dứt lời, cô ta đóng cửa luôn.