Lúc này, người đồ đen lao tới trước mặt ba người, ánh mắt Thiên Thần hiện lên một tia lạnh lếo, gã nắm chặt tay phải tung ra nắm đấm.
Trên nắm đấm có Kim Long xuất hiện.
Vèo!
Sau khi tiếng nổ vang lên, người đồ đen bị chấn động lùi về sau mấy chục trượng, nhưng Thiên Thần cũng lùi về sau mười mấy trượng.
Sau khi dừng lại, người đồ đen đó ngẩng đầu lên nhìn Thiên Thần, khàn giọng nói: “Long khí, ngươi là con cháu hoàng thất của vương triều Thiên Mộ!”
Thiên Thần mình bàn tay hơi nứt ra của mình, sau đó nhìn người đồ đen, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng: “Ngươi là người của yêu tộc Thái Cổ”.
Người đồ đen bỗng biến mất khỏi đó.
Ầm!
Mặt đất xung quanh bỗng nổ tung rồi nứt ra.
Thấy thế Thiên Thần híp mắt, nếu không phải nơi này có sức mạnh phong ấn cực mạnh, người trước mặt này có thể phá hủy cả thị trấn này dễ dàng.
Lúc này đối phương đang vừa chống lại sức mạnh phong ấn, vừa ra tay với gã.
Thiên Thần cũng không dám sơ suất, gã tiến đến trước, tay phải siết chặt.
Ầm!
Một tia sáng vàng bỗng tuôn ra từ trong người gã, gã tung ra nắm đấm, tia sáng vàng dao động, có tiếng rồng gầm vang lên.
Ầm!
Năm đấm của hai người va chạm vào nhau, cả dinh thự nổ tung, vô số mảnh vỡ bay tứ tung.
Diệp Quân xoay người ôm chặt lấy Phạn Thiện.
Một lát sau, mọi thứ đều khôi phục bình thường, Diệp Quân buông Phạn Thiện trong ngực ra, khi nhìn thấy bộ dạng của Diệp Quân lúc này, Phạn Thiện không khỏi sửng sốt.
Lúc này xung người Diệp Quân đầy vết thương do mảnh vỡ bắn trúng, nhất là vết thương ở cánh tay trái sâu đến độ có thể nhìn thấy xương.
Phạn Thiện run giọng nói: “Ngươi không sao chứ?”
Diệp Quân lau máu ở khóe miệng, sau đó cười nói: “Vẫn Ốn.
Nói rồi hắn xoay người nhìn hai người ở phía xa, lúc này người đồ đen đã lùi về sau mấy chục trượng.
Vô số tia sáng vàng dao động quanh người Thiên Thần, khí tức cực kỳ mạnh.
Người đồ đen bỗng nói: “Hoàng thất”.
Nói rồi ông ta xoay người rồi biến mất.
Sau khi người đồ đen rời đi, Diệp Quân thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng thầm quyết tâm phải nhanh chóng tu luyện, để khôi phục tu vi.
“Đau không?”
Lúc này Phạn Thiện cầm lấy tay hắn, mặt đầy vẻ lo lắng và bất an.
Diệp Quân mỉm cười: “Vẫn ổn”.
Lúc này Thiên Thần ở một bên bỗng xòe tay ra, một bình ngọc trắng bỗng bay đến trước mặt Diệp Quân: “Trị vết thương”.
Diệp Quân biết ơn nhìn Thiên Thần: “Cảm ơn”.
Nói rồi hắn mở nắp bình ra, một mùi thuốc xộc vào mũi khiến người ta thoải mái, sảng khoái.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!