Ông lão rút điếu thuốc ra: “Để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện. Cách đây rất lâu, trong một đế quốc có hai huynh đệ, cả hai người đều là thiên tài vạn cổ, nhưng người em có cơ thể của một nửa yêu quái, giống như với loài yêu, sau đó hai huynh đệ xảy ra mâu thuẫn, một cuộc nội chiến nổ ra trong đế quốc, cuối cùng người em bị đánh bại và dẫn theo tất cả Yêu tộc rời khỏi đế quốc... Sau đó lập ra một chủng tộc hoàn toàn mới ở vùng đất lạnh giá bên ngoài biên giới xa xôi, cũng chính là yêu tộc Thái Cổ”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Bên ngoài bức tường là yêu tộc Thái Cổ?”
Ông lão gật đầu.
Diệp Quân nhìn ông lão: “Ông cụ, ông đừng nói với ta ông là người của yêu tộc Thái Cổ đấy nhé.
Ông lão nhìn hắn, không nói gì. Mí mắt Diệp Quân khẽ giật: “Ông...”
Ông lão xòe tay ra, một chiếc nhãn chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn chiếc nhẫn, hơi khó hiểu.
Ông lão châm điếu thuốc, rít một hơi dài rồi nói: “Trong chiếc nhãn có chín vạn viên tiên tinh Tạo Hóa, cũng như vài viên đan dược và công pháp gì đó, dù sao tất cả những gì ta tích lũy được mấy năm nay đều ở trong đó”.
Diệp Quân biến sắc: “Ông cụ, ông đừng dọa ta”.
Ông lão nhìn chăm chăm Diệp Quân: “Ta chỉ có một yêu cầu, đưa Tiểu Thiện đi, dẫn nó đến Huyền Vân Cư ở Thiên Đô, sau đó nói với chủ nhân ở đó, hãy nể mặt ta mà giúp cô bé”.
Đây là đang dặn dò hậu sự.
Diệp Quân đứng dậy, trầm giọng nói: “Ông cụ, cho dù là chuyện gì thì chưa đến lúc đường cùng, ông..."
Ông lão lắc đầu: “Ngươi ngồi xuống đi”.
Diệp Quân ngồi xuống, ông lão nói tiếp: “Mấy ngày nay tiếp xúc với ngươi, ta thấy ngươi không phải là người xấu, ta rất yên tâm giao Tiểu Thiện cho ngươi..."
Diệp Quân còn muốn nói gì đó, ông lão bỗng nói: “Cầm lấy chiếc nhãn, dẫn nó đi, đi ngay đi”.
Diệp Quân híp mắt.
Lúc này hắn không hề do dự, cầm lấy chiếc nhãn trên bàn rồi xoay người đi, vừa ra khỏi phòng hắn đã nhìn thấy Tiểu Thiện.
Diệp Quân đi đến trước mặt Tiểu Thiện: “Đi theo ta”.
Tiểu Thiện lại lắc đầu.
Diệp Quân siết chặt tay phải.
Tiểu Thiện khẽ nói: “Diệp Quân, nếu ngươi đánh ta ngất xỉu, ta sẽ hận ngươi”.
Diệp Quân thấp giọng thở dài. Tiểu Thiện mỉm cười nói: “Ngươi đi một mình đi”. Diệp Quân lắc đầu.
Tiểu Thiện đang định nói gì đó thì lúc này một tiếng bước chân bỗng vang lên.
Diệp Quân quay đầu lại, chỉ thấy một người mặc áo đen đi đến từ cách đó không xa, người tới đều mặc đồ đen, không thấy rõ mặt.
Diệp Quân lập tức trở nên cảnh giác.
Người đồ đen chậm rãi bước đến: “Khuất Túc, đã lâu không gặp”.
Lúc này ông lão bước ra.
Ông lão nhìn thấy người đồ đen: “Giải Cổ, đã lâu không gặp”.
Người đồ đen nói: “Tộc Thái Cổ từng đối xử tệ với ông à?”
Ông lão lắc đầu: “Không”.
Người đồ đen lại nói: “Đại nhân đối xử với ông thế nào?”
Ông lão nói: “Ơn nặng như núi”.
Người đồ đen gật đầu: “Nếu đã thế, vậy tại sao ông còn muốn phản bội tộc?”
Ông lão lắc đầu: “Ta không phản bội tộc, ta chỉ hơi chán thôi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!