Hôm nay họ đến để hái một loại quả đặc biệt, gọi là quả Linh Dị, loại quả này có mùi vị rất ngon và rất được ưa chuộng trong thị trấn, đây cũng là nguồn thu nhập chính của hai ông cháu, đến một lần có thể sống được mấy tháng.
Nhưng vì sa mạc Tử Vong nên người trong thị trấn không muốn mạo hiểm.
Phạn Thiện bỗng nói: “Ông nội, chúng ta vừa đến chưa được mấy ngày, sao lại đến nữa? Tiền chúng ta kiếm được còn có thể sử dụng được khá lâu”.
Ông lão nói: “Có thêm một người nữa”.
Diệp Quân cảm thấy xấu hổ.
Phạn Thiện cười: “Sức ăn của Diệp Quân quả thật rất nhiều, người bình thường thật sự không nuôi nổi hắn”.
“..."
Diệp Quân: “..."
Chẳng bao lâu, ba người đi tới một khu rừng, Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn, trên mấy cây cao chót vót cách đó không xa có mấy chục quả Linh Dị.
Ông lão lấy một sợi dây ra rồi đi đến một cái cây trong đó, ông ta buộc dây vào trên cây, sau đó hai chân đạp lên cây mượn sức để trèo lên.
Phạn Thiện để hai tay lên bên miệng: “Ông nội cẩn thận”.
Ông lão rất thành tạo, chẳng mấy chốc đã trèo lên mấy chục trượng đến giữa cây.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn tường Biên Hoang, phải nói là bức tường này cao lớn thật, lúc này hắn cũng khá tò mò bên kia bức tường là gì?
Ngay lúc này ông lão trên cây bỗng nói: “Tiếp lấy”.
Vừa dứt lời, một quả Linh Dị rơi xuống.
Phạn Thiện vội lấy một cái lưới chạy đến, sau đó vững vàng bắt được quả Linh Dị đó, cũng rất thành thục.
Không lâu sau, quả Linh Dị trên cây đã được hái xong, ông lão lại sang cây thứ hai.
Ở một bên khác, Thiên Thần và A Ông đi đến trên tường tường Biên Hoang, hai người ngẩng đầu nhìn ra ngoài bức tường thành, một vùng đất hoang vu, nhìn không thấy điểm cuối.
A Ông nói: “Trước kia tình báo nói bên Biên Hoang có động tĩnh, giờ xem ra rất bình yên”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!