Cảnh ngộ lần này không giống như ở vũ trụ Quan Huyên lần trước. Lần đó, hắn không hề thấy hoảng loạn, vì hắn biết rõ
chỉ cần mình để lộ thân phận là có thể giải quyết mọi vấn đề.
Nhưng lần này thì khác, hắn không có thân phận và chỗ dựa.
Hắn chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.
Diệp Quân hít sâu một hơi rồi nói: “Không sao, coi như làm lại từ đầu”.
Ngày hôm sau.
Trời vừa sáng, khi Phạn Thiện ngủ dậy đi ra ngoài thì chợt sững sờ, vì cô ta thấy Diệp Quân đang đứng trước một cái cây.
“Dậy sớm thế?”
Phạn Thiện thoáng ngạc nhiên, đang định lên tiếng chào thì thấy Diệp Quân đá một nhành cây, làm nó cắm chắc vào
thân cây cổ thụ.
Diệp Quân nhoẻn miệng cười, hắn phát hiện dù tu vi không dùng được, nhưng hắn có thể tu luyện lại từ đầu.
Điều này với hắn mà nói là một tin vui.
Duy chỉ có một điều đáng tiếc là linh khí ở đây quá kém, thậm chí gần như là không có nên hắn không thể tu luyện nhanh được.
Hắn phải nghĩ cách rời khỏi đây.
“Dậy rồi à?”
Lúc này, giọng nói của Phạn Thiện chợt vang lên.
Diệp Quân bừng tỉnh khỏi suy nghĩ rồi ngoái lại nói: “Ừm”.
Phạn Thiện nhìn cái cây cổ thụ ở gần đó rồi hỏi: “Ngươi từng tu luyện à?”
Diệp Quân gật đầu.
Phạn Thiện tò mò hỏi: “Ngươi có biết bay không?”
Diệp Quân cười nói: “Có”.
Phạn Thiện sáng mắt lên: “Dạy ta được không?”
Diệp Quân đang định trả lời thì Phạn Thiện lắc đầu: “Không được, ngươi chỉ tập võ thôi chứ có tu luyện khí đâu”.
Diệp Quân an ủi: “Sau này có cơ hội mà”.
Phạn Thiện thở dài nói: “Ai mà biết được, ta đi nấu cơm đây”.
Dứt lời, cô ta rời đi.
“Tiểu huynh đệ!”