Lúc này mà cô ấy nhận là bạn của Diệp Quân thì có khác gì tự sát chứ?
Nghe thấy thế, người đàn ông áo trắng gật đầu rồi không nói gì nữa, sau đó dẫn người phụ nữ váy trắng đi vào trong phủ.
Thấy họ đi vào trong, Nhạc Liễu thoáng hoài nghi, vì không biết họ đến làm gì.
Lúc này, Hoè Hầu đang ngồi trong viện. Khi nhìn thấy người phụ nữ váy trắng, ông ta tái mặt: “Là bà…”
Người đàn ông áo trắng vừa định lên tiếng thì thấy người phụ nữ váy trắng phất ống tay áo một cái, cường giả trong cả phủ đệ đã mất mạng.
Kể cả Hoè Hầu.
Không một câu dư thừa.
Người phụ nữ váy trắng kéo người đàn ông áo trắng rời đi, bà ấy không muốn lãng phí thời gian.
Advertisement
Khi họ rời khỏi Bàn tộc, Nhạc Liễu đã khuỵ xuống. Vì cô ấy đứng bên ngoài nên đã tận mắt tổng thấy mọi người bỏ mạng, kể cả Hoè Hầu.
Thấy hai người kia đi ra, cô ấy như nhìn thấy ma nên vô cùng sợ hãi.
Người phụ nữ váy trắng và người đàn ông áo trắng mặc kệ Nhạc Liễu, nếu cô ấy không phải bạn của Diệp Quân thì đương nhiên không đáng để họ phí thời gian.
Nhạc Liễu ngã khuỵ với vẻ mờ mịt.
Chỗ dựa lớn nhất của cô ấy mất rồi.
Giờ cô ấy phải đi đâu về đâu đây?
Một lát sau, cô ta đứng dậy rồi nghĩ đến một nơi.
Vũ Châu!
Không lâu sau, người phụ nữ váy trắng và người đàn ông áo trắng đã đi đến gia tộc Hách Liên.
Gia tộc Hách Liên!
Các cường giả của gia tộc Hách Liên đều đang tề tựu trong đại điện, ngồi ở ghế đầu chính là Hách Liên Vũ - gia chủ của gia tộc Hách Liên.
Hách Liên Vũ nắm chặt một bức mật thư trong tay, sắc mặt ông ta hơi nhợt nhạt, vẻ mặt thì thẫn thờ.
Các cường giả ở phía dưới thấy thế thì đều có vẻ hồ nghi.
Lúc này, Hách Liên Vũ chợt lên tiếng: “Ta vừa nhận được tin Sáng Thế Đạo Điện và vũ trụ Quan Huyên đã đánh nhau. Vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ đã hoàn toàn biến mất rồi, chắc đã bị tiêu diệt. Nghe nói, Diệp công tử kia đã bỏ mạng và Sáng Thế Đạo Điện thì toàn thắng”.
Ông ta vừa nói dứt câu thì mọi người ở đây đều nghệt mặt ra, không ai nói được tiếng nào.
Sau đó, Hách Liên Kỳ run rẩy nói: “Phụ thân, hắn chết rồi ư?”
Hách Liên Vũ gật đầu với vẻ phức tạp.
Hách Liên Kỳ tái mét mặt, trong đầu cô ta chợt hiện lên cảnh tượng lần đầu gặp Diệp Quân. Cô ta không ngờ thiếu niên kiếm tu hăng hái đó đã chết rồi.
Hách Liên Phu chợt lên tiếng: “Trưởng tộc, người phụ nữ váy trắng không ra tay ư?”
Hách Liên Vũ lắc đầu: “Hình như không, trận đánh đó quá khốc liệt nên người mình không tiến lại gần được. Nhưng tóm lại là vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ đã biến mất là sự thật. Haizz!”
Nghe thấy thế, Hách Liên Phu cau mày lại.
Hách Liên Vũ liếc nhìn mọi người rồi hít sâu một hơi, sau đó đứng dậy trầm giọng nói: “Cậu Diệp đã bị giết, vũ trụ Quan Huyên bị tiêu diệt. Tiếp theo đây chắc chắn Sáng Thế Đạo Điện sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Các vị trưởng lão, chúng ta có thể chết, nhưng gia tộc Hách Liên không thể bị diệt trừ như vậy được. Chúng ta phải lập tức chọn ra các đệ tử giỏI để cho chúng chạy trước”.
Dứt lời, ông ta lại ngồi xuống, trong lòng nặng trĩu cảm giác chán nản và tuyệt vọng.
Lần này, nhà họ xong thật rồi.