Không tuân theo tuần hoàn của Thiên Đạo, không tuân theo Đại Đạo tự nhiên, đường của ta chính là Thiên Đạo.
Từ Chân ngẩng đầu nhìn Tổ Đạo, cười nói: “Nói nhiều vậy làm gì?”
Tổ Đạo nhìn chằm chằm vào Từ Chân: “Bây giờ ngươi hối hận, vẫn còn cơ hội sống, nếu tiếp tục cố chấp không tỉnh ngộ thì chỉ có đường chết.”
Từ Chân nhìn thẳng vào Tổ Đạo, “Đường của Đại Đạo, thuận phép thành nô, nghịch phép thành đạo, cả đời này Từ Chân ta chỉ thuận theo một người, đó chính là người đàn ông của ta.”
Advertisement
Nói rồi, cô ta đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Quân cách đó không xa, mắt đầy tình cảm dịu dàng, “Từ Chân ta, nguyện tuân theo trật tự của cậu.”
Ầm!
Khoảnh khắc lúc tiếng Từ Chân vừa dứt, khí tức của Diệp Quân ở nơi xa đột nhiên phun trào như núi lửa, phun trào điên cuồng.
Kiếm ý trật tự!
Trong khoảnh khắc này kiếm ý trật tự của Diệp Quân sống lại rực rỡ, thế mà kiếm ý mạnh mẽ kia lại áp chế được sức mạnh Vũ Trụ Kiếp của Ác Đạo ở nơi xa.
Nhìn thấy cảnh này, đám người Bùi thần hầu lập tức bối rối.
Còn có thể như vậy ư?
Nhưng trong nháy mắt, bọn họ đã hiểu ra.
Lúc này bọn họ đột nhiên nhớ lại, hình như Diệp Quân tu luyện trật tự, mà bây giờ, một cường giả tuyệt thế lại tình nguyện tuân thủ trật tự này của hắn, thế này chẳng khác nào một người bình thường đột nhiên được hàng tỷ phú hào đầu tư, lập tức cất cánh tại chỗ.
Đương nhiên, quan trọng nhất là Từ Chân tình nguyện!
Càng tình nguyện, kiếm ý trật tự của Diệp Quân cũng càng tinh khiết.
Giờ này khắc này, kiếm ý trật tự phát ra từ trên người Diệp Quân đã mạnh mẽ dị thường, cho dù là sức mạnh của Vũ Trụ Kiếp đầy trời lúc này đứng trước kiếm ý của hắn, cũng bị đàn áp tới chết.
Tay Diệp Quân nắm kiếm Thanh Huyên, kiếm Thanh Huyên kêu rung không ngừng, nhuốm máu sống lại, không chỉ nó, mà thân xác của Diệp Quân lúc này cũng trở lại bình thường nhờ sự sửa chữa của kiếm ý trật tự, phải biết rằng, thân xác của hắn có thể dùng kiếm ý để ngưng tụ ra.
Ác Đạo nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, giờ khắc này, nụ cười trên mặt cô ta dần dần biến mất.
Bên kia, Vô Biên Chủ đột nhiên quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: “Nếu ông tuân theo trật tự của hắn, sẽ thế nào?”
Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Nền văn minh vũ trụ dưới cấp mười, một tay của hắn đè giết hết được.”
Chủ nhân bút Đại Đạo lại nhìn qua Tịnh tông chủ trong thời không hư vô: “Cộng thêm cả cô ta thì sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Dưới Tứ Kiếm, hắn vô địch!”
Nói xong, ông ta dừng một chút, nói thêm, “Thật sự vô địch.”
Vô Biên Chủ hưng phấn nói: “Thử xem?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn thoáng qua Vô Biên Chủ, “Nằm mơ đi.”
Biểu cảm của Vô Biên Chủ cứng đờ, sau đó cười khổ.
Tất nhiên là ông ta hy vọng Diệp Quân thắng, chung quy, người này cũng coi như là cháu trai ông ta, là người nhà.
Nhưng ông ta hiểu rõ, chủ nhân bút Đại Đạo không thể tuân thủ quy tắc của Diệp Quân, ít nhất chắc chắn trước mắt là không thể.
Diệp Quân bây giờ vẫn chưa đủ để khiến chủ nhân bút Đại Đạo bội phục, tán thành.
Sở dĩ Từ Chân làm vậy, đa phần vẫn là do có nhân tố tình cảm cá nhân.
Đúng lúc này, Ác Đạo đột nhiên bước về trước một bước, một bước này, trên đỉnh đầu Diệp Quân đột nhiên xuất hiện một đám Vân Kiếp đỏ như máu, trong Vân Kiếp, vô số sấm sét đỏ như máu lập lòe không ngừng, những luồng sức mạnh Vũ Trụ Kiếp khủng bố ập xuống như mưa to xối xả.
Ở nơi xa, hai mắt Diệp Quân từ từ nhắm lại, khoảnh khắc này, kiếm ý trật tự khiến hắn hơi xa lạ.
Mạnh đến mức hơi xa lạ!