Còn chủ nhân bút Đại Đạo thì vẫn giữ vẻ bình tĩnh như trước.
Bên dưới.
Trong thời không đặc biệt, Từ Chân nhìn Cửu Châu Chủ đã ngưng tụ lại thể xác và thần phách, mà không chút dao động.
Cửu Châu Chủ nhìn Từ Chân đăm đăm, sau đó nắm chặt tay phải lại, khí tức Đại Đạo lập tức tuôn ra như thuỷ triều. Nhưng các khí tức Đại Đạo ấy không thể đến gần phạm vi của Từ Chân được. Cô ta đứng đó vững vàng như núi, không thể chạm tới.
Cửu Châu Chủ chợt nhắm mắt lại, sau đó cơ thể ông ta trở nên mờ ảo, loáng cái đã có một quyền ý xuất hiện.
Khi nhìn thấy quyền ý đó, chủ nhân bút Đại Đạo chợt nhíu mày rồi nói: “Quá Khứ Thân!”
Vô Biên Chủ làm tiếp ngụm rượu nữa rồi hỏi: “Quá Khứ Thân?”
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu, trong mắt loé lên một tia ngạc nhiên: “Cửu Châu Chủ này cũng có chút bản lĩnh đấy”.
Vô Biên Chủ: “Quá Khứ Thân là sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo đáp: “Bảo ông đọc sách nhiều vào thì không nghe”.
Vô Biên Chủ: “…”
Chủ nhân bút Đại Đạo tiếp tục nhìn xuống dưới rồi giải thích: “Quá Khứ Thân là ông ta triệu hồi bản thân của quá khứ đến để dung hợp với bản thân ở hiện tại. Ông ta không chỉ dùng sức mạnh của bây giờ, mà còn có sức mạnh của quá khứ, hai sức mạnh hợp nhất, thực lực tăng lên không tưởng”.
Thực lực tăng lên không tưởng.
Vô Biên Chủ lập tức cau mày.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Thực lực càng mạnh thì hạn chế càng lớn, đến cấp bậc như ông ta rồi thì tu vi khu dung hợp Đạo của quá khứ và hiện tại chắc sẽ được coi là một loại cấm đoán, nhưng ông ta lại không bị hạn chế gì cả”.
Nói rồi, chủ nhân bút Đại Đạo im lặng xem tiếp.
Vô Biên Chủ: “Ông nói hết trong một lần đi được không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Cửu Châu Chủ ở phía dưới rồi nói: “Thông Đạo là một cảnh giới cổ, bắt nguồn từ văn minh vũ trụ cấp mười. Người đạt đến cảnh giới này được gọi là Thông Đạo giả. Người này chỉ cần động tinh thần là có thể cảm nhận được trời đất, vô vàn nhân quả cùng mọi sự biến hoá. Ngoài ra còn có thể kết nối suy nghĩ với tổ đạo để tiếp thu các ý niệm mà tổ đạo truyền thụ, từ đó biết rõ vòng tuần hoàn nhân quả của đất trời”.
Nói rồi, ông ta thoáng ngập ngừng rồi mới tiếp lời: “Trong văn minh vũ trụ cao cấp, khi có tu vi quá cao thì tu sĩ sẽ bị ràng buộc. Ví dụ như Cửu Châu Chủ chẳng hạn, khi ông ta động tinh thần để làm một việc gì đó, nếu việc ấy phá hỏng trật tự của trời đất thì sẽ vi phạm quy định của tổ đạo. Tổ đạo sẽ cấm ông ta lom vậy, nếu ông ta vẫn cố chấp làm thì sẽ gặp kiếp nạn. Nhưng nếu trời đất xuất hiện tình trạng trật tự bị phá hỏng và đi ngược với tồn tại của tổ đạo, tổ đạo sẽ âm thầm giao nhiệm vụ cho ông đi xử lý. Ông mà làm được thì sẽ nhận được lợi ích lớn”.
Vô Biên Chủ nghe đến đây thì lập tức hiểu ra rồi nhìn Từ Chân: “Cô ta chính là người phá hỏng trật tự à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Thường thì cô ta trấn áp Ác Đạo chỉ có thể coi là việc nhỏ, dẫu sao nơi đây cũng có cấp rất thấp và hẻo lánh. Nhưng vấn đề là cô ta không chỉ trấn áp một chút, mà trấn áp người ta rất rất lâu rồi. Hơn nữa, còn có Diệp Quân. Hắn không đi ngược với trật tự, nhưng lại tạo phản, ngoài ra còn có hai người như Từ Chân và Tịnh tông chủ giúp hắn. Vì vậy, nhân quả này quá lớn, đương nhiên làm kinh động đến tổ đạo, chắc chắn còn có do Phạn Chiêu Đế nữa”.
Vô Biên Chủ trầm giọng nói: “Sự ra đời của Ác Đạo có phù hợp với trật tự tổ đạo gì đó không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu.
Vô Biên Chủ trầm mặc rồi sa sầm mặt.
Chủ nhân bút Đại Đạo nói tiếp: “Cửu Châu Chủ này đang làm thuận theo Đạo”.
Vô Biên Chủ: “Nói vậy thì nhà họ Dương mới là phản diện à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười trừ.
Vô Biên Chủ: “…”