Hơn nữa, còn chưa hoàn toàn dung hợp, nếu như hoàn toàn dung hợp, vậy chắc chắn sẽ càng thêm khủng khiếp.
Ở phía xa, Diệp Quân đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.
Phạn Chiêu Đế phất tay áo lên.
Ầm!
Kiếm quang vỡ nát, Diệp Quân bị đánh bay ra ngoài.
Sau khi Diệp Quân dừng lại, hắn lau đi máu tươi ở khóe miệng, đang muốn tiếp tục tấn công thì lúc này, một bàn tay đè lên vai của hắn, Diệp Quân quay đầu lại nhìn, một cô gái không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở bên cạnh hắn.
Cô gái mặc áo bào trắng!
Tịnh tông chủ!
Ở phía xa, Phạn Chiêu Đế nhìn thấy Tịnh tông chủ thì khẽ mỉm cười: “Đợi ngươi khá lâu rồi đấy, lại đây, chúng ta lại đánh thêm trận nữa!”
Đánh thêm lần nữa!
Nghe Phạn Chiêu Đế nói vậy, nhóm Bùi thần hầu đều nhìn về phía Tịnh tông chủ đang đứng cạnh Diệp Quân với vẻ tò mò, không biết đây là thần thánh phương nào. Lúc này, Tịnh tông chủ mặc một chiếc áo bào trắng tinh tươm.
Cô ta nhìn Phạn Chiêu Đế với vẻ vô cùng bình tĩnh.
Thấy Tịnh tông chủ xuất hiện, Diệp Quân thoáng vẻ ngạc nhiên, hắn không ngờ Tịnh tông chủ lại đến đây.
Phạn Chiêu Đế nói tiếp: “Lần trước chưa đánh đã, lần này chúng ta phải làm một trận ra trò!”
Nói rồi, cô ta tiến lên trước một bước.
Ngay sau đó cô ta và Tịnh tông chủ đã xuất hiện trong một thế giới bao la. Thế giới này vô biên vô tận, mọi người bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy, chứ không thể cảm nhận được.
Tịnh tông chủ phớt lờ Phạn Chiêu Đế rồi nhìn về phía Kiếp giới, không biết nhìn thấy gì mà cô ta nhíu mày lại.
Thấy vậy, Diệp Quân sa sầm mặt, sau đó cùng nhìn về phía Kiếp giới, kiếm Huyền Thanh trong tay rung lên.
Phạn Chiêu Đế mỉm cười nói với Tịnh tông chủ trong thế giới bao la kia: “Thật ra, ta thấy hơi bất ngờ, không nghĩ cô sẽ đến giúp hắn. Theo ta biết, cô là người ủng hộ kiên định của vô trật tự. Sao thế, lẽ nào vì cược với người đó một ván rồi thay đổi luôn lập trường của mình à?”
Tịnh tông chủ không nhìn về phía Kiếp giới nữa mà hướng ánh mắt nhìn Phạn Chiêu Đế, sau đó chầm chậm giơ tay lên rồi điểm nhẹ một cái.
Ngay sau đó, thời không ở chỗ ngón tay cô ta đã cuộn sóng như ném một hòn đá xuống hồ, tiếp đó có một chữ “Đạo” xuất hiện.
Thấy vậy, Phạn Chiêu Đế ở phía xa chợt bật cười: “Biết ngay mà, hoá ra cô đã đến cảnh giới này rồi, ngưng tụ thời gian thành hình được rồi cơ đấy”.
Tịnh tông chủ chỉ im lặng rồi điểm nhẹ một cái.
Thế giới mà bọn họ đang ở bên trong lập tức trở nên mờ ảo, vô vàn số kiếp nhân quả tích tụ trên đỉnh đầu Phạn Chiêu Đế.
Lúc này, các số kiếp mà cô ta từng trải qua đều hiện lại.
Tất cả nhân quả hợp thân.
Vô vàn nhân quả nhập hồn!
Uỳnh!
Thể xác và thần phách của Phạn Chiêu Đế bắt đầu phân tách.
Thấy thế, nhóm Bùi thần hầu ở bên ngoài đều biến sắc mặt, họ nhìn chăm chăm vào thế giới mờ mịt kia mà lo sốt vó.
Mọi người đều không ngờ Phạn Chiêu Đế lại bị phân tách rồi hoá thành tro bụi ngay trước mắt mình.
Nhóm Bùi thần hầu tái mét mặt với vẻ bàng hoàng.
Thế là xong rồi ư?
Diệp Quân ở phía xa cũng đang có vẻ nghi hoặc.
Phạn Chiêu Đế bị giết rồi ư?
Không phải chứ?