Đây chính là điểm mấu chốt.
Phạn Chiêu Đế có thể dễ dàng từ bỏ Ác Đạo ư? Để cứu Ác Đạo, Ác Đạo Minh gần như truy sát toàn điện, sao cô ta có thể dễ dàng từ bỏ?
Đương nhiên, dù vậy thì hắn cũng không dám chắc trăm phần trăm người thần bí chính là Phạn Chiêu Đế.
Dẫu sao, Phạn Chiêu Đế cũng đã biết về thực lực của cô cô váy trắng rồi.
Nhưng khi hắn nghe Tả Nhạn nói xong thì đã hiểu ra.
Số kiếp thiên mệnh biến mất.
Số mệnh yếu dần.
Cô ta đang chờ giây phút này…
Mục đích của cô ta đương nhiên là vì Ác Đạo, vì thế tuy hắn biết lần này đến Kiếp giới sẽ rất nguy hiểm, nhưng vẫn phải tới, vì chắc chắn cô ta sẽ đến cứu Ác Đạo.
Phạn Chiêu Đế bật cười nói: “Diệp công tử, còn một người bạn nữa muốn gặp ngươi đấy”.
Advertisement
Cô ta vừa nói dứt câu thì thời không gần đó đã nứt ra, sau đó có một người đàn ông xuất hiện.
Đó chính là Nguyễn Thương.
Nguyễn Thương nhìn Diệp Quân rồi nói: “Diệp công tử, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Diệp Quân nhìn gã rồi lại nhìn sang Phạn Chiêu Đế: “Phạn cô nương, cô làm nhiều việc như vậy chỉ để chờ số kiếp thiên mệnh của ta biến mất thôi à?”
Phạn Chiêu Đế gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân: “Giờ số kiếp thiên mệnh của ta biến mất rồi”.
Phạn Chiêu Đế lắc đầu nói: “Diệp công tử, xem ra ngươi vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Đương nhiên cũng có lý do, dẫu sao ngươi cũng mới tăng thực lực. Bây giờ, ngươi chắc chắn đang rất tự tin, tiếc là ta phải nói cho ngươi biết trật tự kiếm đạo của ngươi chưa đại thành thật sự đâu”.
Diệp Quân cười nói: “Phạn cô nương, cô nghĩ giờ chúng ta nói chuyện có ý nghĩa gì không?”
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Muốn đánh nhau rồi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta muốn xem thực lực thật sự của cô đến đâu”.
Phạn Chiêu Đế lắc đầu: “Đối thủ của ta không phải ngươi”.
Diệp Quân nhíu mày.
Đúng lúc này, thời không bên cạnh Phạn Chiêu Đế lại nứt ra, một người đàn ông mặc đạo bào xuất hiện.
Khi nhìn thấy người đàn ông ấy, Diệp Quân ngẩn ra.
Đạo sĩ Trương.
Đạo sĩ Trương cười nói: “Diệp công tử có ngạc nhiên không?”
Diệp Quân nhìn y rồi nói: “Huynh cũng là người của Sáng Thế Đạo Điện à?”
Đạo sĩ Trương: “Đúng vậy, ngoài bốn đại thần hầu ra thì Sáng Thế Đạo Điện còn có hai đại tôn sử, ta là một trong số đó”.
Y vừa nói dứt câu thì có một hoà thượng bước ra từ phía sau.
Diệp Quân nhìn sang Phạn Chiêu Đế rồi dựng ngón tay cái: “Đỉnh đấy!”
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Diệp công tử, vẫn còn chuyện đỉnh hơn cơ. Nhưng không biết ngươi có cơ hội nhìn thấy hay không thôi”.
Diệp Quân miết ngón cái vào chuôi kiếm rồi nói: “Thế à?”
Phạn Chiêu Đế nói với đạo sĩ Trương: “Tỉ thí với Diệp công tử đi”.
Đạo sĩ Trương cười đáp: “Được thôi”.
Nói rồi, y vung cây phất trần lên.
Loáng cái, đạo sĩ Trương và Diệp Quân đã ở trong một thời không đặc biệt, bốn bề bên trong thời không này đều tản ra phù văn kỳ dị.
Đạo sĩ Trương cười nói: “Diệp công tử, đây là thế giới Huyền Thiên do ta tạo ra, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, cứ tha hồ mà thể hiện”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó không nhiều lời mà tiến lên ngay.
Uỳnh!
Kiếm thế như thuỷ triều.
Lúc này, kiếm thế của hắn đã khác hẳn lần trước. Kiếm thế ấy vừa xuất hiện thì đã như dòng thác lớn cuộn dâng, làm cả thế giới Huyền Thiên dâng trào.
Đạo sĩ Trương cười nói: “Đến đúng lúc lắm!”