Đúng lúc này, Tháp gia chợt lên tiếng: “Tự đi đi!”
Diệp Quân không ngờ Tháp gia lại nói vậy nên ngạc nhiên gọi: “Tháp gia?”
Tiểu Tháp nghiêm túc nói: “Này, người khác có mạnh đến mấy thì cũng kệ họ. Sống trên đời, mình phải mạnh thì mới là vương đạo. Nhiều lúc tự mình tìm lại được sự tôn nghiêm mới sướng. Như cha ngươi ở hệ Ngân Hà chẳng hạn, dù cha ngươi có giàu đến mấy thì đó vẫn là tiền của cha ngươi, ông ấy cho bao nhiêu thì ngươi mới được tiêu bấy nhiêu. Ông ấy mà không cho thì ngươi phải đi xin, nhưng nếu ngươi kiếm ra tiền thì khác, muốn tiêu gì thì tiêu, hiểu chưa?”
Trải qua chuyện vừa rồi, Tiểu Tháp mới thật sự hiểu ra một điều, tự mình tìm lại tôn nghiêm mới có ý nghĩa.
Diệp Quân trầm mặc một lát rồi gật gù: “Ta hiểu rồi”.
Dứt lời, hắn cười nói với người phụ nữ váy trắng: “Cô cô, con quyết định tự đi ạ”.
Người phụ nữ váy trắng: “Chắc chưa?”
Diệp Quân gật đầu: “Chắc ạ”.
Advertisement
Như Tháp gia nói, người khác mạnh thì là chuyện của họ, chỉ khi mình mạnh thì mới là vương đạo.
Nghe thấy thế, người phụ nữ váy trắng gật đầu, sau đó không nói gì nữa mà điểm một cái lên kiếm Thanh Huyên.
Sau đó có tiếng kiếm bay vút lên cao, vang vọng cả vực Cửu Châu.
Khúc cuối cùng của kiếm đã sáng.
Tiếp theo, một luồng uy áp kiếm thế vô hình đã lan ra, trấn áp mọi thế.
Mọi người ở đây đều ngỡ ngàng.
Nhóm Bùi thần hầu khí tin nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay người phụ nữ váy trắng. Thanh kiếm này đã khiến ba bọn họ nếm mùi đau khổ, trước đó họ đã thấy thanh kiếm này biến thái lắm rồi, giờ nó còn mạnh tiếp lên nữa.
Vậy nó còn biến thái đến mức nào?
Không thể tưởng tượng nổi!
Người phụ nữ váy trắng đưa kiếm cho Diệp Quân, hắn nhận lấy. Ngay khi cầm lấy thanh kiếm, đôi mắt hắn đã mở to, một luồng ý kiếm khủng khiếp từ trong người hắn xông lên trời, xuyên qua tầng mây.
Khí tức của ý kiếm đã đột phá giới hạn của hắn,nó đã vượt qua khí tức cảnh giới Thần Tổ. Hơn nữa còn đang không ngừng lớn mạnh thêm, luồng uy áp ấy khiến mọi người ở đây đều thấy khó thở.
Mọi người đều bàng hoàng.
Ngoài ra, ý kiếm của Diệp Quân còn có sự thay đổi về chất.
Kiếm đạo tăng lên!
Bây giờ, không chỉ cảnh giới của bản thân Diệp Quân mà đến cảnh giới của kiếm đạo cũng đang có sự thay đổi.
Mọi người nhìn Diệp Quân như nhìn một con quái vật, có thể tăng như vậy ư?
Diệp Quân nắm chặt kiếm Thanh Huyên bằng hai tay, sau đó hắn cảm thấy ý kiếm của mình đang có sự thay đổi vô cùng lớn.
Lột xác!
Diệp Quân rất hào hứng, thậm chí còn thấy cảnh giới Thần Tổ cũng chỉ là muỗi.
Một cảm giác vô địch!
Đã lâu hắn không có cảm giác này rồi.
Hắn cố đè nén sự hưng phấn trong lòng để tập trung cảm nhân quá trình thay đổi.
Không biết bao lâu sau, hắn xoè tay ra thì thấy có một thanh ý kiếm ngưng tụ. Sau đó lại có tiếng kiếm vang lên trời rồi lan khắp vực Cửu Châu, khiến kiếm ở đây đều rung lên khuất phục.