Người thần bí khàn giọng đáp: “Nghe đồn Diệp công tử thông minh xuất chúng, hãy đoán đi!”
Diệp Quân im lặng nhìn người đó, tiếp theo đi tới cạnh Táng Cương: “Không sao chứ?”
Táng Cương lau vệt máu trên khoé miệng rồi đáp: “Cho ta hút ít máu được không?”
Diệp Quân lập tức đen mặt, nha đầu này vẫn còn thương nhớ đến máu của hắn.
Cô bé coi hắn là gì chứ?
Cái thùng máu chắc?
Táng Cương nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy thực lực của mình vẫn chưa hồi phục, nếu người cho ta uống thêm ít máu thì ta có thể mạnh hơn”.
Diệp Quân cũng nghiêm nghị nói: “Ta mà cho ngươi uống máu tiếp là ta chết vì mất máu luôn đấy”.
Táng Cương nhìn người bí ẩn kia rồi thờ ơ nói: “Không uống máu thì ta không đánh lại người đó đâu”.
Diệp Quân: “Ngươi nhớ lại chưa?”
Táng Cương ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nhớ được chút chút rồi”.
Diệp Quân vội hỏi: “Là gì thế?”
Táng Cương: “Hình như máu của cha ngươi còn ngon hơn”.
Diệp Quân đứng hình, sau đó mừng rỡ rồi nói: “Ngươi biết cha ta à?”
Cô cô váy trắng từng bảo cha hắn mang ơn ai thì hắn phải trả ơn cho người đó. Trong khi đó, nha đầu này lại biết cha hắn, rõ ràng cô bé chính là mấu chốt của nhiệm vụ.
Chỉ cần nha đầu này nhớ lại thì hắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Táng Cương lại lắc đầu nói:”Ta chỉ nhớ là máu của cha ngươi ngon thôi, cái khác thì không nhớ. Ngươi gọi cha ngươi ra đây để ta uống ít máu được không?”
Diệp Quân: “…”
Diệp Quân chán nản khi nhìn Táng Cương chỉ nghĩ đến chuyện uống máu.
Nếu hắn khôi phục tu vi, đồng thời được cô cô hỗ trợ và thắp sáng được khúc cuối của kiếm Thanh Huyên thì có thể đấu với người bí ẩn này một trận.
Nhưng giờ thì đánh đấm kiểu gì?
Đúng lúc này, người thần bí chợt tiến lên một bước, ngay sau đó Diệp Quân và Diệp An đã bị một luồng khí tức mạnh mẽ trấn áp tại chỗ, không thể cử động.
Dù Diệp An đã thi triển huyết mạch phong ma của mình thì vẫn bị trấn áp như thường.
Yếu thế hoàn toàn!
Lúc này, Diệp An cũng có vẻ mặt sững sờ chưa từng có khi chứng kiến thực lực khủng khiếp của người thần bí kia, đó là một loại trấn áp của Đại Đạo.
Đạo của người này đã trên cơ cô ấy.
Đúng lúc này, Táng Cương chợt giơ tay lên rồi xoè ra, tia máu lập tức xuất hiện.
Thuật Đề Đầu!
Người thần bí kia đã bị tia máu che phủ, có tia màu nhàn nhạt xuất hiện ở cổ cô ta, nhưng ngay sau đó cô ta đã khẽ vung tay phải lên, tia máu quanh người đã tan biến.
Sau đó, Táng Cương đã biến thành một cột máu rồi tấn công người bí ẩn.
Người kia điểm một ngón tay.
Bụp!
Tia máu vỡ nát, Táng Cương đã bị đánh bay về chỗ cũ.
Thấy thế, Diệp Quân sa sầm mặt, sau đó nhìn chằm chằm vào người bí ẩn kia, không biết rốt cuộc là ai.
Sau khi dễ dàng đánh bay Táng Cương, người bí ẩn không ra tay tiếp nữa, mà ngoái nhìn sang bên phải rồi cười hỏi: “Xem chán chưa?”
Diệp Quân ngoái nhìn thì thấy thời không ở tít phía xa bên phải chợt trở nên hư ảo, có một bóng người ở đó, nhưng hắn không nhìn rõ là ai.
Hắn lại thấy nghi hoặc, ai nữa đây?