Cửu Châu Chủ!
Tất cả mọi người thở phào, đồng thời cũng càng thêm kính sợ Cửu Châu Chủ trong truyền thuyết.
Diệp Quân ở đằng xa chăm chú nhìn vào khoảng thời không hư vô đặc biệt đó, lúc này Táng Cương đã một tay áp chế ba vị thần hầu, sức mạnh huyết mạch của cô bé mạnh hơn hắn và tỷ hắn – Diệp An rất nhiều.
Lúc này Diệp An đi đến cạnh Diệp Quân, cô ấy nhìn Táng Cương trong thời không hư vô đó: “Cô ấy là ai thế?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tháp gia nói, chúng ta nên gọi là cô cô”.
Diệp An sửng sốt: “Cô cô?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp An nhìn Táng Cương, sau đó nói: “Cô cô này có vẻ không giống người tốt”.
Advertisement
Diệp Quân: “…”
“Nguy hiểm”.
Ngay lúc này giọng Tháp gia bỗng vang lên.
Lông tơ trên người Diệp Quân dựng đứng, trong khoảng thời không đó, Táng Cương bỗng dừng lại, ngay sau đó cô bé đột nhiên xoay người lại, lúc này một bàn tay xuất hiện trước mặt cô bé.
Ầm!
Trong phút chốc, Táng Cương bị chấn động lùi ra xa mấy vạn trượng, đồng thời sức mạnh huyết mạch xung quanh Táng Cương biến mất.
Thấy thế Diệp Quân biến sắc, hắn vội xòe tay ra: “Táng Cương, nhận lấy kiếm”.
Kiếm Thanh Huyên bay vào trong thời không hư vô đó, nhưng ngay sau đó một bàn tay tóm lấy nó, sau đó bàn tay đó hơi dùng sức…
Ầm!
Kiếm Thanh Huyên lập tức vỡ nát, biến thành vô số mảnh vỡ…
Diệp Quân và Diệp An ngơ ngác.
Chủ nhân bàn tay đó bỗng nói: “Kiếm Thanh Huyên? Chẳng qua cũng chỉ có thế”.
Kiếm Thanh Huyên vỡ.
Diệp Quân hơi ngỡ ngàng nhìn các mảnh vỡ nằm rải rác của kiếm Thanh Huyên, loáng cái hắn như bị sét đánh, đầu óc trở nên trống rỗng.
Trước kia, kiếm Thanh Huyên chỉ bị nứt thôi, nhưng lần này thì vỡ rồi.
Sao có thể?
Diệp An cũng đang trợn tròn mắt với vẻ khó tin.
Kiếm Thanh Huyên là đệ nhất thần kiếm dưới tam kiếm đó.
Giờ nó vỡ rồi ư?
Lẽ nào cha họ lại đưa cho Diệp Quân hàng giả?
Diệp An nghi hoặc nhìn người đã làm vỡ kiếm Thanh Huyên, cô ấy phải xem đó rốt cuộc là thần thánh phương nào, nhưng chỉ thấy người đó mặc trường bào màu đen, đội nón, ngoài ra còn đeo mặt nạ, vì vậy chỉ thấy mỗi hai con mắt, mà đôi mắt ấy lại bình lặng, không chút gợn sóng như cái giếng cổ. Giọng nói của người đó khàn khàn, thêm một thân đồ màu đen cùng mặt nạn nên không rõ là nam hay nữ.
Diệp An nhíu mày, người này đang cố tình che giấu bản thân ư?
Mọi người có mặt ở đây đều tò mò nhìn người thần bí đó.
Rốt cuộc đây là ai?
Diệp Quân cũng đã bình tĩnh lại, hắn nhìn người thần bí thì thấy người này toả ra khí tức kỳ lạ. Dưới sự bao phủ của khí tức ấy, thần thức của hắn chỉ cần sát lại gần người đó một chút là biến mất ngay.
Diệp Quân nhìn người đó rồi hỏi: “Ngươi biết ta à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!