Lúc này, các cường giả của tộc Hách Liên đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Hai cường giả cảnh giới Thần Tổ!
Hơn nữa, Sáng Thế Đạo Điện vẫn còn hai cường giả cảnh giới này nữa, điều này có nghĩa là họ có tới bốn cường giả cảnh giới Thần Tổ.
Ngần ấy cường giả là đủ san bằng cả vực Cửu Châu rồi.
Mọi người ở xung quanh đều nhìn về phía các cảnh giới của tộc Hách Liên như nhìn đám hề.
Advertisement
Bàn Lăng nhìn Hách Liên Vũ rồi lắc đầu: “Vì một người lai lịch không rõ ràng mà đi đắc tội với Sáng Thế Đạo Điện… gia chủ Hách Liên đúng là ngu xuẩn!”
Khi nhìn thấy có thêm một thần hầu của Sáng Thế Đạo Điện xuất hiện, ngoài ra còn ở cảnh giới Thần Tổ, Bàn Lăng biết đại cục đã định rồi.
Tuy thế lực đứng sau Diệp Quân và Diệp An cũng phi thường, nhưng cũng không thể đối đầu với Sáng Thế Đạo Điện được.
Phải biết rằng Sáng Thế Đạo Điện không chỉ có bốn vị thần hầu, mà còn có một Sáng Thế Đạo Thần trong truyền thuyết nữa.
Đồ đệ đã ở cảnh giới Thần Tổ rồi thì sư phụ còn lợi hại đến đâu?
Nghĩ vậy, Bàn Lăng nhìn nhóm Diệp Quân ở gần đó, ánh mắt cô ta lóe lên, một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu.
Tuy bây giờ cô ta mới theo phe của Sáng Thế Đạo Điện thì hơi muộn, nhưng không phải là không thể.
Diệp An cầm trường thương đứng trên hư không, lúc này toàn thân cô ấy nhuốm máu, còn xung quanh như biển máu, sát khí tỏa ra mãnh liệt.
Tuy đang phải đối diện với hai vị thần hầu nhưng trong ánh mắt cô ấy không hề có chút sợ hãi nào.
Bùi thần hầu ở phía xa hơi cau có, vì cô ta không ngờ sức mạnh huyết mạch của Diệp An lại mạnh tới vậy. Hơn nữa, còn làm Đại Đạo Liên của cô ta bị thương. Phải biết rằng Đại Đạo Liên của cô ta là thần vật của nền văn minh cấp chín, sức mạnh bình thường còn không thể chạm tới được, vậy mà Diệp An có thể hạ được Đại Đạo Liên.
Huyết mạch này thật khác thường.
Âm thần hầu ở một phía khác liếc nhìn Diệp An rồi nói: “Sức mạnh huyết mạch...”
Lão ta vừa nói dứt cây thì đã giơ tay phải lên.
Ngay sau đó, có một luồng sức mạnh băng hàn chợt lan ra xung quanh rồi lao về phía Diệp An.
Diệp An vung trường thương lên, vô vàn các tia máu bắn ra.
Ầm!
Loáng cái, các sức mạnh hàn băng đã bị sức mạnh huyết mạch phá hủy. Cùng lúc đó, người Diệp An run lên rồi phóng một thương về phía Âm thần hầu.
Âm thần hầu híp mắt lại, ánh mắt đầy vẻ lạnh lão, sau đó lão ta xòe tay ra, một quả cầu thủy tinh đã hiện ra. Sau đó, có thêm một gương mặt hư ảo bay từ trong quả cầu ấy ra ngoài, sau đó tấn công Diệp An.
Đúng lúc này, Diệp An đã biến mất rồi lao về phía hai vị thần hầu.
Thấy thế, mọi người ở đây đều vô cùng kinh ngạc, cô gái này điên rồi ư mà lại chủ động lao đi như thế?
Âm thần hầu và Bùi thần hầu thấy Diệp An lao tới thì thấy hơi bất ngờ, hai người họ nhìn nhau rồi cùng bừng sát khí, Diệp An quá giỏi, vì vậy cần phải bị tiêu diệt.
Đôi bên va chạm, tia máu của Diệp An đã vỡ nát, cô ấy bị đánh bay.
Áp chế trực diện!
Tuy Diệp An được sức mạnh huyết mạch hỗ trợ, nhưng vẫn không thể chống lại sự phối hợp của hai thần hầu, vì thế vừa giao thủ thì cô ấy đã bị áp chế.
Song, Diệp An không lùi bước mà vẫn tấn công tiếp. Ngoài sức mạnh huyết mạch phong ma ra, trong thương này của cô ấy còn có thương đạo, hai luồng sức mạnh kết hợp nên có uy lực rất khủng khiếp.
“A!”
Gương mặt hư ảo hét lên đau đớn, ngay sau đó đã phải bay đi, nhưng lúc này lại có hai tàn ảnh xông về phía Diệp An.
Đó chính là Âm thần hầu và Bùi thần hầu.
Bụp!
Các tia máu vỡ vụn, Diệp An đã bị đánh bay ra xa.
Tuy cô ấy đã thức tỉnh huyết mạch phong ma, nhưng vẫn không thể cản được sức mạnh của hai vị thần hầu. Song, khí tức của cô ấy ngày càng mạnh hơn.
Huyết mạch phong ma, càng đánh càng hăng, càng chiến càng mạnh.