Hách Liên Phu đột nhiên nói: "Không muốn cút thì để mạng lại đi!"
Vừa nói ông ta vừa vọt tới chỗ gã đàn ông kia như một tia sét.
Nụ cười trên mặt gã đàn ông trung niên cứng lại. Một khắc sau, gã bị một sức mạnh kinh khủng cưỡng ép kéo vào một thời không hư vô nào đó. Ngay sau đó, từng tiếng nổ dữ dội vang lên trong thời không hư vô đó.
Không bao lâu sau, một bóng người đột nhiên rơi từ trên trời xuống, bóng người đấy rơi mạnh xuống mặt đất, máu văng tung tóe!
Advertisement
Đó chính là gã đàn ông trung niên kia! Gã đã bị giết chết!
Nhìn cảnh này, Diệp Quân thoáng có phần ngạc nhiên. Hắn nhìn Hách Liên Phu chậm rãi bước ra từ khe nứt thời không. Hắn rất bất ngờ, hắn không ngờ thực lực của Hách Liên Phu lại kinh khủng đến vậy, ông ta chỉ dùng một thời gian ngắn đã có thể giết chết một cường giả cảnh giới Đạo Đế.
Hách Liên Kỳ đứng cạnh Diệp Quân nói: "Bát thúc là thiên tài yêu nghiệt nhất của nhà họ Hách Liên ta, đồng thời cũng là cường giả mạnh nhất hiện tại của nhà họ Hách Liên."
Diệp Quân gật đầu: "Rất mạnh."
Phía dưới, Hách Liên Phu thản nhiên nhìn thi thể kia, thần hồn trong thi thể đã bị ông ta xóa bỏ, ông ta liếc nhìn bốn phía: "Mạng của Diệp công tử đã có nhà họ Hách Liên ta bảo vệ."
Đơn giản, thẳng thắn!
Ông ta là một võ giả nên không lòng vòng nhiều. Đây chính là một loại đầu tư, nếu trong lòng mọi người ai cũng tỏ tường rồi thì cứ thẳng thắn mà nói thôi.
"Nhà họ Hách Liên khí phách thật!"
Lúc này có một giọng nói từ xa xa vang lên.
Ngay sau đó Cố Lão dẫn theo Thức Kiếm Tiên từ từ đi tới, Cố Lão nhìn chằm chằm Hách Liên Phu: "Hách Liên Phu."
Hách Liên Phu phất ống tay áo lên: "Đừng nói nhảm, muốn đánh thì đánh đi, ra oai phủ đầu làm gì?"
Sắc mặt Cố Lão trầm xuống.
Lúc này, Thức Kiếm Tiên đột nhiên bước lên phía trước một bước, Cố Lão trầm giọng nói: "Thức Kiếm Tiên."
Thức Kiếm Tiên nhìn chằm chằm Hách Liên Phu: "Đã là kiếm tu sao có thể nhát gan chứ?"
Lời vừa dứt, gã lập tức biến mất, Hách Liên Phu cũng biến mất theo.
Không được đánh nhau ở tháp Cửu Châu, ai cả gan ra tay ở đây lập tức sẽ kích hoạt cấm chế Cửu Châu Chủ lưu lại. Một khi phong ấn cấm chế được kích hoạt, chắc chắn là tự tìm đường chết.
Cửu Châu Chủ!
Không ai dám mạo phạm người này dù cho hiện tại ông ta đã không còn ở vực Cửu Châu! Trong một thời không hư vô, Thức Kiếm Tiên mặc một bộ áo bào màu đen, tay cầm kiếm đứng thẳng người. Quanh thân gã tản ra kiếm thế ngút trời, thời không xung quanh bị kiếm khí này làm chấn động. Chúng phập phồng như từng đợt sóng lượn, vô cùng đáng sợ.
Hách Liên Phu lẳng lặng đứng đối diện gã, tay áo ông ta không gió mà bay, so với Thức Kiếm Tiên thì ông ta bình tĩnh hơn nhiều.
Ngay lúc ấy, Thức Kiếm Tiên bỗng biến mất tại chỗ.
Xoẹt!
Một lưỡi kiếm xé rách thời không bay tới, từng tấc thời không bắt đầu vỡ tan tành chỉ trong nháy mắt.
Một kiếm dốc hết toàn lực!
Thức Kiếm Tiên hiểu rất rõ, đối mặt với Hách Liên Phu, gã chỉ có một cơ hội để ra đòn thôi, do đó một nhát kiếm này được gã đánh ra với thái độ ngươi chết ta sống.
Chỉ cần nhát kiếm này không thua, khí thế của gã có thể tăng lên.
Gã muốn dồn người vào đường chết để mình sống!
Khoảnh khắc Thức Kiếm Tiên xuất kiếm, Hách Liên Phu ở xa xa khẽ híp mắt lại. Ông ta chậm rãi nắm chặt tay phải, một phần sức mạnh lặng lẽ ngưng tụ trong tay.
Khi kiếm của Thức Kiếm Tiên miễn cưỡng giết gần tới, ông ta đột nhiên xuất quyền.