Nguyễn Thương định hỏi là chuyện gì, nhưng gã rất biết điều nên im ngay, sau đó gật đầu: “Vâng”.
Dứt lời, gã quay người rời đi.
Nguyễn Thương đi rồi, Bùi thần hầu nhìn theo gã một lát rồi mới biến mất.
Bàn phủ, vực Cửu Châu.
Advertisement
Ban đầu, Diệp Quân vẫn giả bộ đi tu luyện với Lâm Lập, nhưng về sau hắn dứt khoát không đi nữa, thay vào đó ngồi đọc sách trong Tàng Thư Lâu của Bàn phủ mỗi ngày.
Cảm giác tồn tại của hắn cũng ngày càng giảm, trái lại Lâm Lập lại như mặt trời giữa trưa, được Bàn phủ coi trọng bồi dưỡng.
Với thiên bẩm và tốc độ tu hành của y hiện giờ thì chẳng mấy nữa, Bàn Châu sẽ xuất hiện thêm một tên yêu nghiệt siêu cấp.
Hôm nay, Lâm Lập chợt đến phòng sách. Khi nhìn thấy y, Diệp Quân hơi sững người, sau đó cười nói: “Có chuyện gì à? Lâm Lập của hôm nay so với trước kia đã không còn ngây ngô nữa, mà trầm ổn hơn rồi”.
Lâm Lập đi nhanh tới cạnh Diệp Quân, y kéo Diệp Quân vào một góc, làm hắn trố mắt ra hỏi: “Gì thế?”
Lâm Lập chợt lấy một cuốn tranh ra rồi đưa cho Diệp Quân, sau đó nói: “Diệp ca, huynh mau học thuộc đi”.
Diệp Quân tò mò: “Đây là gì thế?”
Lâm Lập: “Đây là tâm pháp tu luyện mà ta mới học, là tâm pháp đỉnh cấp của Bàn Châu, tên là Bàn Vũ Quyết. Diệp ca, huynh mau học thuộc đi”.
Diệp Quân thấy hơi lạ, Bàn Vũ Quyết!
Hắn biết vực Cửu Châu có bốn công pháp thần cấp lớn, Bàn Vũ Quyết này là một trong số đó. Hắn thấy lạ là vì Bàn tộc lại truyền môn công pháp này cho Lâm Lập, điều này chứng tỏ họ rất coi trọng y.
Diệp Quân định thần lại rồi nói với Lâm Lập: “Tại sao?”
Lâm Lập gãi đầu đáp: “Vì huynh là Diệp ca của ta! Hơn nữa, chúng ta còn đến từ cùng một nơi nên phải giúp đỡ nhau chứ”.
Diệp Quân thầm thấy ấm lòng, thật ra thời gian qua, địa vị của Lâm Lập đã vượt xa hắn trong Bàn tộc. Đến Khô Lão kia giờ cũng rất tôn trọng Lâm Lập, có thể nói giờ y như mặt trời ban trưa trong gia tộc này.
Trái lại, hắn như người trong suốt vậy.
Thế mà tên này vẫn gọi hắn là đại ca như lúc trước.
Điều này khiến hắn hơi ngạc nhiên. Diệp Quân nhận lấy quyển trục ấy, sau khi xem qua thì cười nói: “Công pháp này hay đấy, thích hợp cho ngươi tu luyện”.
Nói rồi, hắn trả lại cho Lâm Lập.
Lâm Lập thấy thế thì nói: “Huynh nhớ hết rồi ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Lâm Lập mỉm cười: “Thế thì tốt, à vẫn còn nữa”.
Nói xong, y lại lấy thêm một quyển trục đưa cho Diệp Quân: “Đây nữa, huynh mau ghi nhớ đi”.
Diệp Quân nhận lấy xem, sau đó ngẩn ra vì thấy đây là một môn kiếm kỹ.
Diệp Quân hỏi: “Đệ luyện kiếm à?”
Lâm Lập gật đầu: “Vâng”.
Diệp Quân: “Thích kiếm hả?”
Lâm Lập gãi đầu, y cảm thấy hơi ngại khi phải nói vì thấy kiếm rất ngầu.
Diệp Quân phì cười, thật ra có rất nhiều người khi mới học kiếm không nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản là thấy nó ngầu thôi.
Diệp Quân xem thật kỹ môn kiếm kỹ này, sau đó gật gù nói: “Kiếm kỹ này tạm chấp nhận được, thích hợp cho ngươi luyện vào lúc này”.