Tả Nhạn nói: "Cửu Châu Chủ."
Diệp Quân kinh ngạc: “Cô biết ư?"
Tả Nhạn gật đầu: "Lần đầu tiên gặp ông ấy, ta đã biết rồi."
Diệp Quân khó hiểu: "Tại sao?"
Tả Nhạn cắn một miếng dưa chuột rồi nói: "Cảm giác thôi, giống như lần đầu tiên nhìn thấy huynh, ta có cảm giác chúng ta có thể là bạn vậy."
Advertisement
Diệp Quân im lặng.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Ta tin vận may của cô nương này rất tốt..."
Vận may!
Nếu vận may đủ tốt, kéo dài đủ lâu thì sẽ vô cùng kinh khủng.
Tả Nhạn đột nhiên nói: "Nói cho huynh biết một bí mật."
Diệp Quân quay đầu nhìn Tả Nhạn, Tả Nhạn cười nói: "Từ nhỏ ta đã có một khả năng đặc biệt, đó là ta có thể cảm nhận được một người là người tốt hay người xấu."
Diệp Quân mỉm cười: "Thần kỳ vậy à?"
Tả Nhạn gật đầu: "Đúng vậy, cha ta nói, đây là năng lực đặc biệt do ông trời ban cho ta."
Diệp Quân nói: "Vậy thì hãy trân trọng năng lực này."
Tả Nhạn duỗi người, sau đó nói: "Quan hệ của huynh với vị đạo sĩ kia thế nào?"
Diệp Quân nhìn Tả nhạn: “Sao đột nhiên cô lại hỏi như vậy?"
Tả Nhạn mỉm cười: "Đạo sĩ kia nửa tốt nửa xấu, huynh phải cẩn thận đề phòng."
Diệp Quân gật đầu: "Được."
Tả Nhạn đứng dậy: “Ngày mai cha ta sẽ vào, lúc đó ta sẽ nói chuyện với ông ấy, thôi đi ngủ đây."
Sau đó, cô ấy xoay người nhảy khỏi đầu tường, bước vào phòng.
Trên tường thành, Diệp Quân nằm xuống, hai mắt chậm rãi nhắm nghiền, bất kể thế nào, hắn cũng phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, sau khi đi ra ngoài, hắn sẽ xem có thể giúp con nhóc Táng Cương nhớ ra chút gì hay không, lúc ấy nhiệm vụ sẽ hoàn thành.
Thực lực được khôi phục!
Thắp sáng ô cuối cùng!
Thực sự hơi mong chờ!
…
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Diệp Quân đã đứng dậy khỏi giường. Hắn bước ra ngoài, thị trấn nhỏ trông vẫn như cũ, không có thay đổi gì đáng kể.
Dường như nhận ra điều gì đó, Diệp Quân đi sang phòng bên cạnh gõ cửa phòng Tả Nhạn. Tuy nhiên, không có phản hồi. Hắn đẩy cửa ra, chỉ thấy căn phòng trống rỗng. Trên bàn có một mảnh giấy trắng có dòng chữ: Xin lỗi...
Diệp Quân nhíu mày, rõ ràng Tả Nhạn đã bị dùng vũ lực bắt đi.
Cô ấy đã vội vã rời đi!
Diệp Quân rời khỏi phòng và đi đến thị trấn nhỏ bên ngoài. Thị trấn vẫn giống như thường lệ. Hắn đi đến chỗ đạo sĩ Trương thường dựng quầy hàng, nhưng không thấy đạo sĩ Trương đâu cả.
Sắc mặt Diệp Quân trở nên trầm xuống. Hắn trở lại sân của mình. Đang định bước vào sân, hắn chợt quay lại nhìn. Trước nhà bên cạnh, một người đàn ông và một người phụ nữ đang trò chuyện. Cách người phụ nữ không xa là một ông già mặc áo choàng đen.
Người đàn ông và người phụ nữ đó chính là Tông Nạp và Nhạc Liễu!
Tông Nạp nắm lấy tay Nhạc Liễu, càng nói càng lo lắng...
Diệp Quân do dự một chút rồi bước tới.
Người đàn ông mặc áo choàng đen liếc nhìn Diệp Quân một cái rồi thu ánh mắt lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!