Đúng lúc này, cửa chợt mở ra. Đạo sĩ Trương đi vào, y cười nói: “Sao hôm nay bà Dư lại rảnh rỗi mà sang nhà ta chơi thế này!”
Thấy đạo sĩ Trương đi vào, bà Dư lạnh lùng lườm Diệp Quân rồi quay người bỏ đi.
Bà ấy đi rồi, đạo sĩ Trương mới cười nói với Diệp Quân: “Sao cậu lại chọc vào bà ấy?”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta có làm gì đâu, chỉ làm quên với cô gái hàng xóm thôi mà bà ta đã loạn lên rồi”.
“Tả Nhạn ư?”
Đạo sĩ Trương tỏ vẻ ngạc nhiên.
Diệp Quân gật đầu.
Đạo sĩ Trương trầm mặc.
Diệp Quân hỏi: “Sao thế?”
Y đáp: “Cô gái ấy không đơn giản đâu”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta cũng thấy thế”.
Đạo sĩ Trương cười nói: “Cô ấy khác với mọi người ở đây, vì một lý do đặc biệt nào đó nên cô ấy mới chủ động được đưa vào trong này. Hơn nữa, phía sau cô ấy là một thế lực rất lớn. Người phụ nữ ban nãy nói không sai đâu, cậu nên bớt tiếp xúc với cô ấy lại, như thế mới tốt cho cậu. Nhưng rõ ràng bà Dư đã đánh giá thấp lai lịch của cậu rồi”.
Diệp Quân: “Chúng ta chỉ là bạn bè bình thường thôi”.
Đạo sĩ Trương gật đầu: “Cô gái đó rất được, vừa xinh đẹp vừa hoạt bát, nhưng có lúc hơi bị nhiệt tình quá khiến người khác không đỡ được”.
Diệp Quân: “Cô ấy được cố tình đưa đến đây à?”
Đạo sĩ Trương gật đầu: “Đương nhiên, phúc vận của cô ấy cũng lớn lắm, khéo còn hơn cậu đó. Vì thế, khi được đưa đến đây không hề bị bài xích chút nào”.
Diệp Quân tò mò hỏi: “Nhưng cô ấy đến đây làm gì?”
Đạo sĩ Trương: “Tìm cơ duyên”.
Diệp Quân cau mày.
Đạo sĩ Trương: “Cậu cũng thế còn gì?”
Diệp Quân lắc đầu: “Cơ duyên không có tác dụng gì với ta cả, ta chỉ bị đưa nhầm vào đây thôi”.
Đạo sĩ Trương: “Thôi kệ đi, nếu đã vào đây rồi thì cứ ở lại một thời gian, nơi này không đơn giản, khéo cậu lại gặp cơ duyên lớn đấy”.
Diệp Quân khẽ thở dài.
Đạo sĩ Trương: “Cậu nghỉ ngơi đi”.
Dứt lời, y quay người bỏ đi.
Diệp Quân nằm trên giường rồi thầm nghĩ: “Phải nghĩ cách liên lạc với tỷ tỷ, để tỷ ấy nghĩ cách mới được…”
Tiểu Tháp: “Liên lạc kiểu gì?”
Diệp Quân: “Khéo Tả Nhạn biết cách, mai ta sẽ nói chuyện với cô ấy”.
Một đêm trôi qua.
Ngày hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Diệp Quân đã bị tiếng gõ cửa làm tỉnh ngủ.
Hắn đứng dậy đi ra mở cửa thì thấy người gõ cửa chính là Tả Nhạn.
Diệp Quân cười trừ hỏi: “Cô làm gì thế?”
Tả Nhạn lập tức kéo hắn bỏ chạy.
Diệp Quân: “…”
Tả Nhạn kéo Diệp Quân ra khỏi tiểu viện xong thì chạy tiếp trên phố. Loáng cái, cô ấy đã kéo hắn đến một khe núi. Sâu trong khe núi này có một thác nước tự nhiên cao gần trăm trượng khiến người ta rất chấn động, phía sau thác nước là một rừng cây xanh mướt, thác nước chảy từ trên đỉnh vách núi xuống nên tạo ra âm thanh rất lớn
Một cảnh tượng hùng vĩ!
Diệp Quân ngoảnh sang nhìn Tả Nhạn, cô ấy mỉm cười thần bí nói: “Đi thôi”.
Sau đó, cô ấy chạy ra xa.
Diệp Quân thoáng do dự rồi cũng đi theo.
Chẳng mấy chốc, hắn đã đi theo Tả Nhạn đến gần thác nước kia, nhìn ở cự ly gần càng khiến người ta thất kinh hơn.
Tả Nhạn kéo Diệp Quân men theo rìa thác nước leo lên vách núi, lúc hắn đang không hiểu ra làm sao thì cô ấy đã chỉ về một phía gần đó, Diệp Quân nhìn theo thì thấy có một con đường nhỏ tối thẳng ra sau thác nước.