Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Ông biết ở đó dùng tiền gì không?”
Đa Nguyên Đạo Đế: “Tiên nguyên tinh, nhưng linh tinh của nền văn minh vũ trụ bên ngoài cũng dùng được. Tuy nhiên phải vào đổi, còn cách đổi ra sao thì phải xem độ tinh thuần của linh tinh mà cậu có”.
Nói rồi, ông ta xoè tay ra, một chiếc nhẫn đã bay tới trước mặt Diệp Quân: “Cậu Diệp, trong chiếc nhẫn này có một ít Tiên Nguyên mà năm xưa ta từng dùng. Không nhiều đâu, chỉ có hơn mười nghìn thôi, cậu giữ lấy mà dùng”.
Diệp Quân gật đầu rồi nhận lấy chiếc nhẫn, sau đó nói: “Ông về đi!”
Đa Nguyên Đạo Đế định nói gì đó nhưng lại thôi.
Diệp Quân nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, ông ta do dự một lát rồi nói: “Cậu Diệp bảo trọng!”
Diệp Quân nhìn ông ta rồi đáp: “Ừm”.
Đa Nguyên Đạo Đế hành lễ rồi xoè tay ra, một luồng tinh thể cuốn lấy Diệp Quân, vì dẫu sao bây giờ hắn cũng không bay được.
Advertisement
Sau đó, Đa Nguyên Đạo Đế lại búng tay một cái, một luồng ánh sáng trắng chui vào ấn đường của Diệp Quân. Chẳng mấy chốc, đã có một ngôn ngữ cổ xưa tiến vào trong thức hải của hắn.
Đa Nguyên Đạo Đế: “Cậu Diệp, đây là ngôn ngữ dùng ở vực Cửu Châu”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.
Đa Nguyên Đạo Đế nhìn hắn thêm lần nữa rồi nói: “Cậu Diệp hãy bảo trọng!”
Dứt lời, ông ta quay đi rồi biến mất.
Đa Nguyên Đạo Đế đi rồi, Tiểu Tháp nói: “Chắc ngươi định nhờ ta giúp hả?”
Diệp Quân gật đầu: “Chắc ông ta biết thực lực hiện giờ của ta không đủ, vì thế mới không nói ra”.
Tiểu Tháp: “Ngươi đến thẳng chỗ tỷ tỷ à?”
Diệp Quân: “Không thì đi đâu?”
Có trời mới biết vực Cửu Châu là nơi quái quỷ nào, tốt nhất đi tìm tỷ tỷ là an toàn hơn cả.
Tu vi!
Diệp Quân lập tức thấy đau đầu.
Sau khi tu vi bị phong ấn, hắn thật sự thấy rất bất tiện.
Nhưng chẳng còn cách nào khác!
Chỉ mong cô nhóc Táng Cương thật sự đến từ vực Cửu Châu này…
Diệp Quân không nghĩ nhiều nữa mà lên đường ngay. Không lâu sau, hắn đã đi tới gần tấm bia đá kia. Nhìn từ xa thì trông nó rất nhỏ, nhưng khi tới gần thì lại to bất ngờ. Tấm bia này rất cổ, không biết đã tồn tại bao lâu mà đã in hằn rất nhiều dấu vết của thời gian.
Vực Cửu Châu!
Diệp Quân lập tức đi qua tấm bia đá, nhưng vừa bước qua thì hắn đã thấy thời không trước mặt mình rung chuyển. Ngay sau đó, hắn đã biến mất tại chỗ.
Không rõ bao lâu sau, khi Diệp Quân mở mắt ra thì hắn đã xuất hiện ở một trấn nhỏ. Cách hắn không xa có một cánh cổng đá cao chục trượng và hơi cũ nát. Có mấy đứa trẻ con đang chơi đùa trước cổng, mà bên công cổng đang có rất nhiều khói bốc ra, sau đó bay lên trời.
Diệp Quân thấy hơi nghi hoặc.
Đây là nơi nào?
Diệp Quân đi về phía trấn nhỏ đó, sau khi đi tới cánh cổng đá, hắn ngẩng lên nhìn thì thấy có ghi ba chữ: Trấn Cửu Châu.
Trấn Cửu Châu!
Vực Cửu Châu!
Diệp Quân thở phào một hơi, may mà không đến nhầm chỗ.
Hắn đi vào bên trong thì thấy đường đi ở đây vừa nhỏ vừa vòng vèo, mặt đường cũng mấp mô, chẳng dễ đi chút nào. Hắn men theo con đường đá với các cửa hàng ở hai bên, các cửa hàng này đều có vẻ đã tồn tại rất rất lâu rồi.
Trấn này rất rộng, người qua kẻ lại như mắc cửi.