Đã nửa tháng trôi qua kể từ ngày hắn đến khu vực Thần Hư, nhưng cho đến nay, tu vi của hắn vẫn chưa khôi phục.
Chuyện này không bình thường lắm!
Tiểu Tháp trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Có thể là do ngươi chưa hoàn thành nhiệm vụ.”
Diệp Quân cau mày: “Những sinh linh trên Đại Lục bị vứt bỏ đã dời đi nơi khác.”
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Đó không phải là điểm mấu chốt nhất.”
Advertisement
Diệp Quân nói: “Có ý gì?”
Tiểu Tháp nói: “Ý là, có thể ngươi chưa gặp nhiệm vụ chính, vì thế, cô cô ngươi chưa xuất hiện.”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Nhiệm vụ chính?”
Tiểu Tháp nói: “Đúng vậy, chuyện mà cô cô và cha ngươi bảo ngươi làm, sao có thể hoàn thành dễ dàng như vậy, hơn nữa, không phải cô cô ngươi đã nói cha ngươi còn thiếu ân tình người nào đó sao?”
Advertisement
Tiểu Tháp bổ sung: “Còn một điều nữa, không phải đã nói không dựa vào ai sao, nhưng lần này ngươi vẫn dựa vào tỷ tỷ ngươi.”
Diệp Quân im lặng, rồi khẽ thở dài: “Tháp gia, làm một người ở tầng dưới, không có chỗ dựa, không có người đứng sau, không thể chống lại ý trời, thế giới này quá đen tối.”
Tiểu Tháp nói: “Không phải ông nội ngươi vẫn dựa vào bản thân mình sao?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Người giống ông nội ta có lẽ vạn năm mới xuất hiện một lần, ta sao có thể so với ông nội của ta chứ?”
Ầm!
Đột nhiên, một luồng kiếm khí từ đỉnh đầu Diệp Quân xuyên thẳng lên trời, trong nháy mắt tu vi của Diệp Quân được khôi phục, không chỉ như vậy, còn điên cuồng tăng vọt.
Tiểu Tháp chết lặng, mẹ kiếp, đúng là quỷ nịnh bợ.
Nhưng vào lúc này, một luồng kiếm quang rơi thẳng xuống, xuyên qua đỉnh đầu Diệp Quân, chỉ trong chốc lát, tu vi của Diệp Quân lần nữa bị phong ấn.
“Hừ!”
Giọng nói của người đàn ông áo xanh từ trong vũ trụ tinh không vang lên.
“Không phục.” Một giọng nói lạnh lùng khác đột nhiên vang lên.
Giọng nói của người phụ nữ váy trắng.
Lúc nghe thấy hai từ “không phục”, sắc mặt Diệp Quân lập tức thay đổi.
Ông nội và cô cô sẽ không đánh nhau chứ?
Hắn nhìn lên bầu trời sâu thẳm, nhưng không thấy gì cả.
Sâu trong tinh không xa xôi, vang lên một giọng nói có phần bất đắc dĩ: “Cha, chúng con đang dạy dỗ thằng bé, cha đừng làm loạn.”
Là giọng nói của Diệp Huyên!
Người đàn ông áo xanh cảm thấy khó chịu, nói: “Làm loạn cái gì chứ? Đó là cháu trai ta mà!”
Diệp Huyên lạnh lùng nói: “Đến cả con trai mình mà cha còn không dạy dỗ, cha dạy dỗ cháu trai làm gì?”
Người đàn ông áo xanh: “...”
Trong tức khắc, tinh không trở nên yên tĩnh.
Lúc Diệp Quân đang tò mò nhìn lên tinh không, hắn bỗng cảm thấy có luồng sức mạnh từ trên trời giáng xuống, giống như có thứ gì đó đánh vào mông hắn.
Bốp! Diệp Quân nhảy dựng lên, đau đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Tiểu Tháp cười trên nỗi đau của người khác: “Đồ ngốc, cha ngươi vì để ngăn cản cô cô và ông nội ngươi đánh nhau đến chết, đã cố gắng rất nhiều, nhưng chỉ vì một câu nói của ngươi, thiếu chút nữa bắt đầu nội chiến, ngươi đúng là...”
Bốp!
Ngay lúc này, có âm thanh lanh lảnh vang lên.
Chẳng qua, lần này không phải đánh Diệp Quân, mà là Tháp gia.