Sau khi giết chết đám thị vệ, cô bé chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Hách Liên cách đó không xa, Hách Liên nhìn chằm chằm cô bé: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Táng Cương không nói gì, đột nhiên lao về phía trước, lao thẳng về phía Hách Liên, lúc này, Trần U Đô đột nhiên tiến lên một bước, duỗi tay phải ra sau đó vung một cái, một làn sóng lửa đột nhiên bắn ra từ cánh tay gã!
Ầm!
Làn sóng lửa kia buộc Táng Cương dừng lại tại chỗ, nhưng ngay sau đó, cô bé lại lao về phía Trần U Đô, trong mắt Trần U Đô hiện lên một tia hung ác, gã mở lòng bàn tay ra, trong tay xuất hiện một thanh trường thương, chân phải gã giẫm mạnh, đâm ra một thương!
Ầm!
Khi ánh sáng đỏ tan ra, cả Táng Cương và Trần U Đô đều liên tục lui lại, sau khi Táng Cương dừng lại, khi muốn ra tay lần nữa, ngay lúc này, không biết Hách Liên đã lao tới trước mặt Diệp Quân từ lúc nào, sau đó ông ta tóm lấy Diệp Quân tức giận nói: “Ngươi còn tiếp tục ra tay thì ta sẽ giết hắn!”
Cách đó không xa, Táng Cương ngừng lại, cô bé quay đầu nhìn về phía Hách Liên sát ý ngút trời.
Hách Liên nhìn sát ý đáng sợ tỏa ra từ Táng Cương, đột nhiên cảnh giác, cô bé này không bình thường.
Hơn nữa, đối phương dám giết người một cách công khai trong Tiên Bảo Các, đây chắc chắn không phải là người có lai lịch bình thường.
Lúc này, trong lòng ông ta hơi bất an.
Đối với chủ sự địa phương như bọn họ, khi ở địa phương, có thể nói một tay che trời, nhưng bọn họ biết rõ có một số người có thể bắt nạt được, nhưng có một số người không thể chọc vào, một khi chọc vào thì chỉ có thể vạn kiếp bất phục.
Mà lúc này, cô bé trước mắt dám công khai giết người trong Tiên Bảo Các, lai lịch nhất định không đơn giản.
Nhưng lúc này, ông ta không còn cách nào khác là phải chiến đấu đến cùng.
Táng Cương nhìn chằm chằm Hách Liên, không nói gì.
Hách Liên trầm giọng nói: “Nếu ngươi dám làm loạn, ta sẽ giết hắn.”
Táng Cương liếc mắt nhìn Hách Liên : “Nếu ngươi giết hắn người chị nấu mì của hắn sẽ đánh chết ngươi.”
Diệp quân: “…”
Hách Liên cau mày lại, lúc này Trần U Đô cách đó không xa đột nhiên nói: “Cô nương, ngươi có biết giết người Tiên Bảo Các chính là tội lớn không?”
Táng Cương quay đầu nhìn Trần U Đô: “Vậy bọn họ giết chúng ta thì sao?” Trần U Đô cứng họng.
Táng Cương nhìn về phía Diệp Quân cách đó không xa: “Ngươi nghĩ chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Diệp Quân khẽ lắc đầu, trong lòng nói: “Tháp gia, ta rất thất vọng.”
Tiểu Tháp nói: “Sao vậy?”
Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Một trưởng lão nhỏ của Tiên Bảo Các có thể kiêu ngạo vô lý như vậy, đây không còn là tiệm lớn khinh khách nữa mà là ỷ vào có chỗ dựa muốn làm gì thì làm.”
Tiểu Tháp im lặng.
Diệp Quân nhìn những người trong phòng, lại nói: “Bao gồm những người trước mắt này, bọn họ không nghĩ giải quyết vấn đề, bọn họ muốn giải quyết người tạo nên vấn đề trước.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!