Công pháp tu luyện và võ công đều đã dạy cô bé, giờ là lúc cô bé thoải mái phát huy, dĩ nhiên, Tháp gia cũng sẽ hướng dẫn cô bé, trên con đường tu hành, nếu không có người hướng dẫn, sẽ phải đi rất nhiều đường vòng.
Ba ngày sau, Diệp Quân đến thành U Đô, hắn muốn đi tới khu vực Thần Hư, phải đi qua chỗ này, bởi vì chỉ có nơi này mới có trận pháp dịch chuyển lớn.
Thành U Đô là một tòa thành cổ, ẩn mình giữa những dãy núi mờ mịt, tòa thành này vô cùng nổi tiếng vì đã từng xuất hiện một diêu thiên tài, vị thiên tài này tên là Trần U Đô, gã với thành tích hạng nhất mảnh tinh vực này thi vào tổng viện vũ trụ Quan Huyên, bây giờ ở trong tổng viện thư viện Quan Huyên cũng có chút danh tiếng.
Thành U Đô cũng vì vậy mà nổi danh, không chỉ vậy, vị Trần U Đô này còn kéo tới rất nhiều tài nguyên cho thành U Đô.
Thành tích hạng nhất!
Với thành tích này, thư viện Quan Huyên không chỉ khen thưởng cá nhân mà còn cả gia tộc và tòa thành gã ở, thậm chí là toàn bộ đại lục.
Vào ngày này, toàn bộ thành U Đô rất náo nhiệt, vô số người đứng hai bên đường, nhìn ra ngoài tường thành như đang chờ đợi điều gì đó.
Sau khi Diệp Quân đi tới thành U Đô, hắn không lập tức dùng trận pháp dịch chuyển đi tới khu vực Thần Hư, vì cô bé Táng Cương muốn ăn tôm hùm, nên hắn chỉ có thể đưa cô bé đi Tiên Bảo Các ăn một bữa thỏa thích.
Advertisement
Trên đường đi, Diệp Quân hơi tò mò nhìn đám đông trên đường.
Sau khi hỏi thăm mới biết hôm nay đệ nhất thiên tài Trần U Đô của thành U Đô cũng trở lại, những người này đều tới đây để chờ gã.
Trần U Đô!
Diệp Quân không có ấn tượng gì, mấy năm nay hắn rất ít khi tới tổng viện, cho nên hắn biết rất ít thiên tài ở tổng viện, hắn chỉ biết một số yêu nghiệt ở Thanh Châu và Nam Châu.
Đúng lúc này, có người đột nhiên kêu lên: “Tới rồi.”
Diệp Quân nghe vậy quay đầu nhìn về phía cổng thành, nơi đó một thiếu niên chậm rãi đi tới, thiếu niên mặc trường bào, đơn giản mà tao nhã, thắt lưng màu đen, khiến gã trông càng thêm cao ráo, chân gã đeo một đôi giày vải, sạch sẽ không chút bụi trần.
Phong độ nhẹ nhàng!
Nho nhã thanh tú!
Khi nhìn thấy người, người dân hai bên đường reo hò hét lên: “Trần U Đô, Trần U Đô!”
Người dân hai bên đường vẫy tay cuồng nhiệt, vô cùng phấn khích.
Cách đó không xa, Trần U Đô chậm rãi đi về phía đường phó, gã nhìn mọi người đang cổ vũ xung quanh, khẽ mỉm cười chào hỏi bọn họ.
Diệp Quân nhìn thoáng qua Trần U Đô nho nhã tuấn tú kia, khẽ mỉm cười: “Không tệ.”
Nói xong, hắn xoay người dẫn Táng Cương rời đi.
Một lát sau, Diệp Quân đưa Táng Cương đến Tiên Bảo Các, bởi vì tu vi của hắn chưa khôi phục, dung mạo cũng chưa khôi phục, quản sự Tiên Bảo Các ở đây không biết hắn, nên không có người tiếp đãi hắn và Táng Cương.
Nhưng hắn cũng không cần, hắn chỉ muốn đưa Táng Cương đi ăn một bữa thật ngon.
Diệp Quân dẫn Táng Cương đến phòng ăn, sau khi giao mười mấy viên linh tinh, bọn họ được sắp xếp ngồi một chỗ cạnh cửa sổ, vị trí này có tầm nhìn rộng rãi, từ cửa sổ có thể nhìn được hơn nửa thành U Đô.
Sau khi Táng Cương ngồi xuống, cô bé cầm đũa trên bàn lên rồi nhìn chằm chằm Diệp Quân.
Diệp Quân cười nói: “Nhìn ta làm gì?”
Táng Cương không nói gì.
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Gần đây tu luyện thế nào?”
Nói đến tu luyện, Táng Cương bỗng có hứng thú, cô bé giơ tay phải lên, sau đó nhắc tới….
Thuật Đề Đầu!
Diệp Quân cười nói: “Nếu có cơ hội, thi triển cho ta xem.”
Táng Cương vội gật đầu.
Diệp Quân nhìn Táng Cương một cái, khẽ mỉm cười, trong lòng nói: “Tháp gia, ông nội mà nhìn thấy cô bé này, liệu có thích không?”
Tiểu Tháp nói: “Sẽ rất thích, tính tình cô bé rất giống ông nội ngươi lúc trẻ.”
Diệp Quân cười nói: “Nếu có cơ hội, đưa cô bé đến gặp ông nội.”