Ba ngàn vạn năm trước, e rằng cũng chỉ có Kiếm Chủ Nhân Gian vô địch thiên hạ mới có thể đấu được với ông ta.
Đúng lúc này, Vô Biên Chủ đang bước đến từ trên không bỗng dừng lại, khi nhìn thấy người phụ nữ váy trắng, cả người ông ta giống như bị thiên lôi đánh trúng, đứng ngây ra tại chỗ run giọng nói: “Ôi vãi?”
Lúc này Đông Lý Mạch bỗng tức giận chỉ vào người phụ nữ váy trắng: “Sư phụ, đánh bà ta đi”.
Vẻ mặt Vô Biên Chủ cứng đờ.
Mẹ kiếp!
Mẹ kiếp!
Sao bà ấy lại xuất hiện ở đây?
Sao bà ấy lại...?
Dường như phát hiện ra điều gì, ông ta bỗng nhìn về phía Diệp Quân, vừa nhìn thấy Diệp Quân ông ta lập tức sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi: “Mẹ kiếp, đời trước của ta tệ hại thế nào mà kiếp này lại gặp được cha con các ngươi, để các ngươi hành hạ ta như vậy”.
Lúc này Đông Lý Mạch bỗng nói: “Sư phụ, đánh bà ta đi”.
Vô Biên Chủ im lặng không nói, ngươi đúng là đệ tử tốt của ta đấy!
Ngay lúc này người phụ nữ váy trắng nhìn Vô Biên Chủ: “Nể tình năm đó ngươi kề vai sát cánh chiến đấu với anh trai ta, lần này sẽ không chém bản thể của ngươi nữa”.
Bà ấy vừa định ra tay thì lúc này Vô Biên Chủ bỗng ngẩng đầu lên nhìn trời: “Tên tiểu nhân bỉ ổi kia, chạy đi đâu hả?”
Nói xong, ông ta biến thành một luồng sáng rồi biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Mọi người đều ngơ ngác.
Chuyện gì thế?
Lẽ nào nơi này có người nào rất tàn bạo sao?
Người phụ nữ váy trắng ở một bên vung tay lên.
Cách tinh vực hàng ngàn vạn dặm, Vô Biên Chủ bị một luồng kiếm quang đánh trúng.
Vèo!
Phân thân này của Vô Biên Chủ trở nên hư ảo.
Vô Biên Chủ lại thở phào.
Cũng may!
Cũng may!
Nếu chết ở dưới đó, thanh danh cả đời của ông ta sẽ bị hủy hoại mất.
Dời phần mộ trước khi chết, để lại danh tiếng muôn đời.
Đáng!
Quá đáng đi ấy chứ!
Mọi người đứng ở quảng trường tỷ võ vẫn còn đang ngơ ngác.
Vô Biên Chủ đi đâu mất rồi?
Sao vừa xuất hiện đã biến mất?
Đông Lý Mạch sững sờ, sao sư phụ bỏ đi như thế?
Lẽ nào có việc gì gấp sao?