Chu Phạn mỉm cười nói: “Sao thế, có phải huynh nghĩ ta chắc là người không nhiễm khói bụi nhân gian không?”
Diệp Quân gật đầu.
Chu Phạn xuất thân từ hoàng gia, những người như cô ta từ nhỏ đã trưởng thành ở vạch xuất phát, không có khăng năng vào bếp thế này được.
Chu Phạn khẽ nói: “Ta học được từ mẹ ta, bà ấy là một người rất hiền lành. Thật ra, tính cách của bà ấy không hợp gia nhập vào hoàng gia, nhưng chẳng còn cách nào khác, là con gái của thế gia, nếu mình không đủ mạnh mẽ thì không có khả năng làm chủ số mệnh của mình”.
Advertisement
Diệp Quân khẽ gật đầu, một nội bộ thế gia lớn đều vô cùng phức tạp và tàn khốc, chứ đừng nói là những nơi như hoàng gia, người bình thường không thể tồn tại trong môi trường như vậy.
Lúc này mặt Chu Phạn đỏ bừng.
Vì tay của người nào đó bắt đầu không thành thật.
Chu Phạn quay đầu trợn mắt nhìn Diệp Quân: “Nấu cơm”.
Diệp Quân dịu giọng nói: “Muội làm phần muội, ta làm phần ta”, mặt Chu Phạn bỗng đỏ bừng như đám mây hồng, vô cùng xinh đẹp.
“Ồ”.
Một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên trong phòng bếp.
Sự xâm nhập đột ngột khiến Chu Phạn nhất thời không thể thích ứng được, đôi mày khẽ cau lại, phải biết đường núi lúc đầu rất khó đi, dù sao cũng quá khô ráo.
Nhưng không lâu sau đường đi lại trở nên dễ dàng.
Thân hình Chu Phạn mảnh khảnh cân đối, mềm mại như liễu nhưng lại rắn chắc, nhất là mông cô ta săn chắc đàn hồi, hơn nữa làn da mịn màng, không có chút tì vết, khi xoa bóp, cảm giác quả thực khó tả.
Diệp Quân hơi động, vì không mang “ô” nên cả hai đều tiếp xúc với nhau bằng cách thân mật nhất, trải nghiệm đó không thể nào tả được.
Dần dà vết đỏ trên mặt Chu Phạn chuyển sang một loại đỏ khác, kiểu đỏ hồng, hơn nữa vì hơi ngượng ngùng nên lúc này cô ta rất quyến rũ.
Không biết qua bao lâu, Chu Phạn như cảm nhận được điều gì, bỗng nói: “Đều giao cho ta”. Cô ta vừa nói xong câu này khiến máu huyết toàn thân Diệp Quân dâng trào, hắn không thể nhịn được nữa, như vỡ đê.
Nước tràn bờ!
Một lúc sau, dưới đất bỗng xuất hiện những giọt nước, giọt nước trong suốt như ngọc, dưới ánh nắng, trông rất khác thường.
Trong đại sảnh Tiên Bảo Các, Chúc Đào và thím Khương ngồi trước bàn ăn sát cửa sổ, họ đang nhìn chằm chằm một tòa tháp.
Lúc đến phòng bếp, Diệp Quân đã cố ý để tòa tháp này lại.
Chúc Đào hơi tò mò nhìn Tiểu Tháp trước mặt: “Đây là bảo bối gì thế?”
Nói rồi gã đi sờ thử, nhưng lại bị thím Khương ngăn lại, bà ta trợn mắt với Chúc Đạo: “Đừng sờ bậy, sờ hỏng thì phải làm sao”.
Tiểu Tháp: “…”
Ngay lúc này Diệp Quân và Chu Phạn bước ra, hai người bưng mấy món ăn ra, đều là vài món thường ngày.
Nhìn thấy Diệp Quân và Chu Phạn, Chúc Đào và thím Khương vội đứng dậy.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Hai người ngồi đi”.
Nói rồi hắn và Chu Phạn để đồ ăn lên bàn.
Sau khi bốn người ngồi xuống, Diệp Quân cất Tiểu Tháp đi, sau đó hắn lại lấy hai bình rượu ra.
Chúc Đào nhìn xung quanh, sau đó nói: “Diệp đệ, đồ ăn ở đây đắt lắm nhỉ”.
Diệp Quân cười nói: “Vẫn ổn”.
Nói rồi hắn rót cho Chúc Đào một ly rượu: “Nào, uống thử đi, đây là rượu ta đem đến từ hệ Ngân Hà, ngon lắm”.
Chu Đào do dự một lát, sau đó cầm ly rượu lên uống một ngụm, rượu chảy vào cổ, nóng rực, Chu Đào cười toe toét: “Đây là rượu sao?”