Không chỉ Đại Chu, bây giờ ngay cả nền văn minh Thiên Hành cũng bắt đầu tiếp xúc với thư viện Quan Huyên, ngỏ ý sẵn sàng sát nhập với thư viện Quan Huyên, vì vậy những năm gần đây, Chu Phạn và bọn họ dùng hết toàn lực để Đại Chu sát nhập vào thư viện Quan Huyên, vì mục đích này, bọn họ vô cùng nỗ lực, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Có thể nói, những việc những người này làm, đã hủy hoại mọi công sức của bọn họ bao năm qua.
Xong rồi!
Lúc này Nguyên Tướng thật sự tuyệt vọng, Chu Ngôn nhìn thấy sắc mặt Nguyên Tướng tái nhợt, ông ta hơi do dự, sau đó nói: “Nguyên Tướng, Tứ hoàng tử vẫn…”
“Im đi!” Nguyên Tướng đột nhiên quát một tiếng, sức mạnh cường đại nháy mắt trấn áp Chu Ngôn quỳ rạp trên mặt đất.
Advertisement
Cường giả Đại Chu xung quanh nhìn nhau, ngơ ngác.
Nguyên Tướng hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Diệp Quân cách đó không xa, nghiêm túc nói: “An cô nương, là Đại Chu ta sai, bây giờ ta lập tức báo cáo bệ hạ, mời bệ hạ tới nói chuyện với cô nương”.
Ông ta biết rõ, chuyện này không phải chuyện ông ta có thể giải quyết.
Phải để Chu Phạn tới!
Diệp An xoay người nhìn Nguyên Tướng một cái, bình tĩnh nói: “Được”.
Nói xong, cô ấy xoay người đi tới trước mặt Diệp Quân và Táng Cương: “Đói không?”
Diệp Quân và Táng Cương nhìn Diệp An không nói gì.
Diệp An nói: “Đi theo ta”.
Vừa nói, cô ấy vừa dẫn Diệp Quân và Táng Cương đi sang một bên, trên đường có một quán mì, cô ấy dẫn Diệp Quân và Táng Cương tìm một bàn ngồi xuống.
Cô ấy không gọi mì mà lấy ra ba cái nồi nhỏ, sau khi đốt lửa cô ấy lấy nước đổ vào từng nồi, đợi nước sôi, cô ấy lấy ra ba quả trứng gà, mỗi nồi thả một quả trứng, sau khi trứng nấu sắp xong, cô ấy lại lấy ra ba gói mì ăn liền, Diệp Quân nói: “Vậy là xong rồi hả?”
Không lâu sau, mì gói nấu xong.
Diệp An lấy ra hai đôi đũa đưa cho Diệp Quân và Táng Cương, Diệp Quân không từ chối nhận lấy đũa, sau đó ăn.
Sau khi Táng Cương nhận lấy đũa, không động đũa, chỉ nhìn chằm chằm mì ăn liền bên trong nồi.
Sau khi Diệp Quân ăn một miếng, sau đó gật đầu: “Mùi vị không tệ”. Vừa nói, hắn vừa nhìn Táng Cương bên cạnh. “Ăn đi”.
Táng Cương hơi do dự, sau đó gắp một miếng cho vào miệng, sau đó ánh mắt cô bé sáng lên, ngon quá!
Táng Cương ăn rất nhanh, mấy miếng đã ăn hết nồi mì, cô bé đột nhiên đẩy nồi tới trước mặt Diệp An.
Diệp Quân: “…”
Diệp An nhìn chằm chằm Táng Cương, hai người phụ nữ cứ vậy nhìn nhau.