Vào lúc này, Diệp An đột ngột cầm cây thương trong tay ném về phía trước.
Phập!
Hối hận qua đi còn lại là sợ hãi.
Chu Đế biết rất rõ rằng nếu chuyện này đụng đến vũ trụ Quan Huyên, thì thứ gã mất không chỉ là một cái mạng nhỏ, có điều Chu Đế vẫn chưa chết, Diệp An không giết gã, Chu Đế từ từ ngẩng đầu nhìn Diệp An ở đằng xa, đột nhiên Diệp An nói: “Dẫn đường, đi tới Đại Chu”.
Vừa nói xong, tất cả mọi người trong sân đều sửng sốt.
Bao gồm cả Tư Mã Phong và Khuất Trần.
Tư Mã Phong vội vàng nói: “An cô nương, chúng ta phải đến Đại Chu sao?”
Ánh mắt Diệp An vẫn bình tĩnh: “Đi”.
Tư Mã Phong hơi khó hiểu: “An cô nương, không phải chúng ta nên đến tổng viện của thư viện Quan Huyên hay sao?”
Diệp An quay lại nhìn Tư Mã Phong: “Các ông quay về tổng viện thư viện Quan Huyên đi”.
Vừa nói cô ấy vừa nhìn Diệp Quân và Táng Cương: “Hai người các ngươi đi theo ta tới Đại Chu”.
Tư Mã Phong quay đầu lại nhìn Diệp Quân và Táng Cương, gương mặt lộ ra vẻ ngờ vực, vốn dĩ chỉ là đối xử với đám người nhỏ bé, nhưng ông ta không ngờ, giữa đường Diệp An lại bước ra!
Bây giờ, chuyện này đã không còn nằm trong sự khống chế của ông ta nữa.
Lúc này, đột nhiên Diệp An lên tiếng: “Viện chủ Tư Mã Phong, Phương Ngự, các ngươi về vũ trụ Quan Huyên trước đi”.
Tư Mã Phong do dự một chút rồi nói: “An cô nương, cô cẩn thận”.
Nói rồi ông ta dẫn mọi người rời đi.
Lúc này, Chu Đế ở bên kia gằn giọng nói: “An cô nương, cô có biết cô làm như vậy sẽ phá hủy mối quan hệ hữu nghị giữa Đại Chu và thư viện Quan Huyên không?”
Diệp An nhìn chằm chằm Chu Đế: “Nếu Đại Chu không biết điều thì tiêu diệt là được!”
“Cô!” Chu Đế khó tin nhìn Diệp An.
Đột nhiên Diệp An quay đầu nhìn Diệp Quân: “Vị tiểu đệ này, đệ nói xem ta nói có hợp lý không?”
Diệp Quân gật đầu: “Hợp lý”.
“Láo xược!” Chu Đế giận dữ nhìn Diệp Quân: “Ngươi là cái thá gì mà dám nói bậy bạ như vậy hả?”
Diệp Quân nhìn Chu Đế, không nói gì.
Diệp An nhìn Diệp Quân, khóe môi cong lên, cô ấy vui vẻ nhìn về phía Chu Đế: “Dẫn đường”.
Mặt mày Chu Đế u ám nói: “An cô nương, cô có biết cô...”
Diệp An giơ bàn tay lên.
Bốp!
Trên mặt Chu Đế lập tức có thêm năm dấu tay đỏ chót.
Diệp An nhìn chằm chằm Chu Đế: “Ta bảo ngươi dẫn đường thì cứ dẫn dường, còn nói nhảm nữa ta sẽ hủy diệt thần hồn của ngươi!”
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Diệp An, Chu Đế đột nhiên cảm thấy sợ hãi, gã biết, người phụ nữ ở trước mặt này thực sự dám giết gã.
Chu Đế không dám nói nhảm nữa.
Cứ thế, Chu Đế dẫn ba người Diệp An đến Đại Chu.
Diệp Quân cũng không quan tâm đến đám người Trần Tiêu, nhưng đám người Trần Tiêu cũng vội vàng đi theo đến Đại Chu.
Dù cho khi ở Đại Chu họ sẽ bị sỉ nhục!
Vô cùng nhục nhã!
Giờ phút này Chu Đế chỉ ước gì mình chết đi.
Dĩ nhiên là đám người Diệp An nhanh chóng được người Đại Chu chú ý đến, ngay sau đó, vô số luồng khí tức thần bí trong trời đất bất ngờ xông tới, không tới mấy giây đã có trên một trăm luồng khí tức kinh khủng khóa chặt đám người Diệp An.
Diệp An cũng không quan tâm luồng khí tức ấy, tiếp tục kéo Chu Đế đi vào bên trong hoàng triều Đại Chu.
Vào lúc này, một ông lão xuất hiện trước mặt Diệp An, ông lão nhìn chằm chằm Diệp An, ánh mắt không mấy thân thiện: “Ngươi là ai?”
Diệp An bình tĩnh nói: “Diệp An”.
Ông lão cau mày.
Chưa từng nghe thấy!
Ông lão nhìn Chu Đế bị Diệp An kéo theo ở sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Cho dù ngươi là ai đi nữa, sao ngươi dám đối xử với người của hoàng thất Đại Chu như thế chứ?”
Diệp An giơ tay lên phóng cây thương đi.
Phập!