Gã biết gã không thể đi được.
Trần Tiêu cách đó không xa bỗng biến mất, mục tiêu của ông ta không phải là hai thị vệ đó mà là Phương Ngự.
Phương Ngự sống sót là bất lợi lớn nhất với nhà họ Trần ông ta.
Lúc này ông ta cũng chẳng có tâm trạng quan tâm đến những thứ khác, chỉ có thể giết người diệt khẩu.
Phương Ngự nhìn Trần Tiêu đang lao đến, mặt không cảm xúc, mặc dù thực lực của gã không cao và kém xa Trần Tiêu, nhưng ánh mắt gã không hề có sự sợ hãi.
Advertisement
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, một tiếng hét tức giận bỗng vang lên khắp trời, ngay sau đó một khí tức đáng sợ bỗng truyền đến, sau đó một tia sáng phá vỡ thời không, thoáng chốc nổ ầm trước mặt Trần Tiêu.
Trần Tiêu biến sắc, tung ra nắm đấm.
Ầm!
Sau khi quyền mang nổ tung, Trần Tiêu bị đẩy lùi về phía sau hàng trăm trượng, vừa dừng lại thời không phía sau ông ta nứt ra vang lên tiếng “ầm”, sau đó nứt ra.
Sau khi dừng lại, Trần Tiêu chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Phương Ngự cách đó không xa, một người đàn ông đứng trước mặt Phương Ngự.
Người đàn ông trung niên mặc một bộ đồ rộng, dáng vẻ uy nghiêm, ánh mắt thâm trầm.
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn Trần Tiêu, sau đó xoay người nhìn Phương Ngự, ông ta cúi chào: “Tư Mã Phong, viện chủ thư viện Quan Huyên ở tinh vực An Vân chào viện chủ Phương Ngự”.
Tinh vực An Vân của Tư Mã Phong ở rất gần đại lục này, sau khi nhận được tin tức của Quan Huyên Lệnh, ông ta lập tức chạy đến đây.
Thân là viện chủ, dĩ nhiên ông ta biết Phương Ngự, hiện tại Phương Ngự nắm giữ Quan Huyên Lệnh, đây là người được viện trưởng giao phó trọng trách nên ông ta sẽ không nghi ngờ thân phận của Phương Ngự.
Dĩ nhiên ông ta cũng hơi ngạc nhiên, ông ta không ngờ lại có người dám ra tay với Phương Ngự.
Ra tay với một viện chủ, đúng là phát điên rồi.
Thấy Tư Mã Phong xuất hiện, Phương Ngự cũng thở phào, nếu không có người giúp thì e là hôm nay gã sẽ phải ngỏm ở đây.
Tư Mã Phong quay người nhìn Trần Hiểu cách đó không xa, tức giận nói: “Các ngươi là ai mà lại dám tấn công một viện chủ của thư viện? Muốn phản loạn à?”
Trần Tiêu nhìn Tư Mã Phong chằm chằm, ánh mắt tối sầm, không nói gì mà nhìn Chu Lăng ở một bên.
Mặc dù nhà họ Trần có chút thế lực nhưng ông ta biết rõ không thể áp chế đám viện chủ này, chỉ có Đại Chu mới có thể.
Chu Lăng cách đó không xa nhìn thấy Tư Mã Phong, sắc mặt sa sầm, ông ta nhìn chằm chằm Tư Mã Phong nói: “Tư Mã Phong, ta là Chu Lăng, quan tiết độ sứ của Đại Chu”.
Tư Mã Phong sửng sốt, dĩ nhiên ông ta biết Đạt Chu, cách đây không lâu Đại Chu đã sáp nhập với thư viện Quan Huyên mà Nữ hoàng Đại Chu còn là chủ mẫu của thư viện Quan Huyên.
Chuyện này không đúng lắm.
Tư Mã Phong nhạy bén nắm được vài điểm mấu chốt, sắc mặt bỗng tối sầm khi ông ta nhận ra người Đại Chu muốn giết Phương Ngự viện chủ.
Chu Lăng nhìn chằm chằm Tư Mã Phong, nói: “Tư Mã viện chủ, hai người bên dưới đã giết mấy người Đại Chu của ta, tội đáng chết, nhưng Phương Ngự này lại muốn bênh vực hắn, ngươi nói xem làm vậy là nên hay không”, Tư Mã Phong nhìn Diệp Quân và Táng Cương bên dưới, không nói gì.
Lúc này Phương Ngự bỗng nói: “Tư Mã viện chủ, ta nói rõ ngọn nguồn chuyện này cho ông”, gã nói chi tiết lại chuyện này.
Sau khi nghe Phương Ngự nói xong, sắc mặt Tư Mã Phong trở nên khó coi.
Hy sinh hàng trăm triệu sinh linh.
Đúng là điên rồ.
Phải biết kể từ sau khi thư viện Quan Huyên thành lập, các khu vực ở vũ trụ đều nghiêm cấm những trận chiến quy mô lớn, nhất là đối với những cường giả hàng đầu đó, hạn chế vô cùng lớn, sợ các cường giả hàng đầu sẽ làm tổn hại đến những người vô tội.
Nhưng nhà họ Trần và Chu Lăng trước mặt lại coi thường hàng trăm triệu sinh mạng vì lợi ích cá nhân của mình. Tư Mã Phong không chút do dự nhìn Chu Lăng và Trần Tiêu cách đó không xa: “Chu Lăng đại nhân, Phương Ngự là viện chủ, theo cấp bậc thì còn hơn cả ngươi, ngươi có chắc muốn đánh hắn không?”
Nghe Tư Mã Phong nói thế, sắc mặt Chu Lăng sa sầm, ông ta nhìn chằm chằm Tư Mã Phong, không nói gì.
Trần Tiêu ở một bên bỗng nói: “Tư Mã viện chủ, chuyện này đúng sai”.
“Câm miệng!”
Tư Mã Phong tức giận chỉ vào Trần Tiêu: “Ngươi là gia chủ của một thế gia nhỏ, có tư cách gì nói chuyện với ta?”
Nghe thế, sắc mặt Trần Tiêu trở nên khó coi.