Thật ra ngoài tức giận, gã còn cảm thấy hoang mang…
Kể từ sau khi được lệnh tuần tra Chư Thiên Vạn Giới, gã đã nhìn thấy quá nhiều sự tối tăm, sự tối tăm ở vài nơi quả thực là không thể tưởng tượng được, nhất là những người ở tầng đáy xã hội, quả thực là không dễ dàng, nếu gặp phải những người lấy quyền thế chèn ép, họ cũng chẳng có nơi nào để giải tỏa sự bất bình.
Đi đến vũ trụ Quan Huyên?
Chuyện đó không thể được.
Đôi khi họ có cả trăm cách để giết chết ngươi.
Nhưng so với nơi này, những gì gã từng trải qua vẫn chỉ là một phần nhỏ, gã không ngờ người của nhà họ Trần và Đại Chu lại dám tiêu diệt hàng trăm triệu sinh linh vì lợi ích của mình.
Hàng trăm triệu đấy!
Mặc dù Đại lục bị vứt bỏ đó đã là một hành tinh lục địa bị bỏ rơi, người dân trên đó cũng là những người bình thường, nhưng ở đó cũng có hàng trăm triệu sinh mạng.
Thư viện Quan Huyên hiện đang kiểm soát toàn bộ vũ trụ, nếu thư viện có hành vi bất công, coi thường sự sống, đó sẽ là thảm họa lớn đối với hàng trăm triệu vũ trụ tinh hà.
Lợi ích!
Trong mắt Phương Ngự hiện lên tia phức tạp, lúc này gã mới nhận ra, khi lợi ích đủ lớn, rất nhiều thế lực dám làm bất cứ điều gì.
Cách đó không xa, Diệp Quân bảo Long Đại lấy hai viên đan dược trị thương cho Táng Cương uống, sắc mặt Táng Cương mới tốt hơn một chút.
Lúc này một ông lão bỗng xuất hiện bên cạnh Long Đại, Long Đại ngạc nhiên: “Lão tổ…”
Ông lão đánh một bạt tai vào mặt Long Đại.
Long Đại còn chưa kịp phản ứng, cô ta ngã sóng soài văng ra xa cả mấy trượng.
Diệp Quân vội chạy đến đỡ Long Đại dậy, hắn ngẩng đầu lên nhìn ông lão, ánh mắt âm trầm: “Ông làm gì thế?”
Ông lão mặc kệ Diệp Quân, nhìn Long Đại cách đó không xa, tức giận nói: “Đồ ngốc, ngươi đến vũ trụ Quan Huyên để báo tin vì một người không liên quan, ngươi có biết ngươi sẽ hại chết nhà họ Long chúng ta không?”
Hai tay Long Đại ôm lấy mặt, ánh mắt ngập nước, không nói gì.
Ông ta rất tức giận, đang muốn bước đến đánh thêm cái nữa, nhưng Diệp Quân đã đứng trước mặt Long Đại, trợn mắt nhìn ông lão giả: “Ông thử động vào cô ấy thử xem”.
Ông lão híp mắt: “Ngươi là ai?”
Diệp Quân: “Ta là sư phụ của cô ấy”.
“Nực cười!”
Ông lão khinh thường nói: “Ngươi có thân phận gì mà xứng làm sư phụ của người nhà họ Long?”
Ông ta nhìn Long Đại ở một bên, tức giận nói: “Cái đồ không biết sống chết, còn không mau cút về nhà họ Long”.
Diệp Quân quay đầu nhìn Long Đại đang vô cùng uất ức, khẽ nói: “Cô về nhà họ Long trước đi, sư phụ sẽ đích thân đến đón cô đi”.
Long Đại nhìn Diệp Quân, nước mắt chảy dài, Diệp Quân lau đi nước mắt trên gò má cô ta, khẽ nói: “Nếu nhà họ Long không cần cô, vậy cô đi theo sư phụ, trở thành người nhà họ Dương”.
“Nực cười!”
Ông lão nhà họ Long bỗng chế giễu: “Làm người nhà họ Dương của ngươi ư? Nhà họ Dương ngươi là cái thá gì?”
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía lão tổ nhà họ Long, khi nhìn thấy ánh mắt của Diệp Quân, lão tổ nhà họ Long không biết tại sao lại cảm thấy căng thẳng.
Nhưng Diệp Quân đã nhìn sang chỗ khác, hắn nhìn Long Đại trước mặt, mỉm cười nói: “Về nhà họ Long trước, đến lúc đó sư phụ đến đón cô”.
Long Đại do dự một lúc, sau đó gật đầu: “Sư phụ, cẩn thận chút”. Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.