Chu Lăng bỗng xua tay nói: “Ta chỉ biết hắn giết người Đại Chu ta. Không chỉ vậy, bọn hắn còn chống cự bắt giữ, vừa rồi lại giết người của Đại Chu và thư viện Quan Huyên, tự ngươi nhìn máu của thi thể dưới đất vẫn còn nóng đấy”.
Phương Ngự nhìn thẳng vào Chu Lăng: “Trước khi đến đây ta đã điều tra rồi, Chu viện chủ hợp tác với nhà họ Trần cùng mưu lợi, vì lợi ích cá nhân thế mà lại xem thường Quan Huyên Pháp, ép buộc phá hủy một lục địa vũ trụ có hàng trăm triệu sinh linh, hành vi này thật sự là vô nhân đạo…”
“Ông đây mặc kệ”.
Chu Lăng lại vung tay lên, nhìn chằm chằm Phương Ngự: “Ta chỉ biết hắn giết người Đại Chu ta, giết người đền mạng, ông đây muốn hắn đền mạng, có ai đến cũng không làm được gì”.
Advertisement
Phương Ngự híp mắt: “Chu Lăng, Đại Chu cũng thuộc quyền quản lý của vũ trụ Quan Huyên”.
Chu Lăng cười nói: “Sao nào, tên nhóc ngươi muốn lấy vũ trụ Quan Huyên ra để chèn ép ta à. Ngươi cũng không xem thử ngươi là cái thứ gì, ngươi xứng sao?”
Ánh mắt Phương Ngự dần trở nên lạnh lùng: “Chu Lăng, ông đã tàn sát thị vệ của Tiên Bảo Các, hơn nữa còn tự ý dùng hình, cưỡng ép giam giữ một chủ quản sự của Tiên Bảo Các, vi phạm nghiêm trọng Quan Huyên Pháp. Theo Quan Huyên Pháp, ta có quyền bắt ông, người đâu, bắt ông ta”.
Nghe Phương Ngự nói thế, hai cường giả đồ đen phía sau ông ta lập tức bước đến trước một bước, một luồng khí tức đáng sợ bao phủ lấy Chu Lăng, lúc này Chu Lăng nói: “Ông đây xem ai dám!”
Nói rồi ông ta vung tay lên, một luồng khí tức đáng sợ cuồn cuộn lao ra từ trong người ông ta, trấn áp hai người đồ đen đó.
Các cường giả Đại Chu bên cạnh ông ta lần lượt đi tới, họ nhìn mấy người Phương Ngự bằng ánh mắt cực kỳ không có thiện cảm.
Thấy thế, sắc mặt Phương Ngự lập tức trở nên vô cùng khó coi: “Chu Lăng, ông muốn làm phản à?”
Chu Lăng khinh thường nói: “Phương Ngự, ngươi nghĩ ngươi là ai mà cũng xứng nói thế với ta, là ta giết người của Tiên Bảo Các, Lý quản sự đó là do ta giết, ngươi có thể làm gì?”
Phương Ngự híp mắt: “Bắt ông ta”.
Hai cường giả đồ đen phía sau ông ta bỗng biến mất khỏi đó.
Chu Lăng nói: “Giết chúng! Giết”.
Hai bên bắt đầu nhào vào đánh nhau.
Chẳng mấy chốc Phương Ngự sầm mặt, vì người của gã vốn đã gặp bất lợi, gã lại vội vã chạy tới nên gã không có đến thư viện Quan Huyên để điều động Quan Huyên Vệ, chỉ dẫn theo hai hộ vệ, dĩ nhiên gã không ngờ Chu Lăng lại ngông cuồng như vậy, dám công khai coi thường Quan Huyên Pháp.
“Dừng tay”.
Ngay lúc này một giọng nói vang lên, ngay sau đó một người đàn ông bước đến.
Người đến là Trần Tiêu – gia chủ nhà họ Trần.
Chu Lăng cau mày nhìn Trần Tiêu, lúc này trong đầu ông ta bỗng vang lên giọng của Trần Tiêu: “Chu Lăng đại nhân, người này có thân phận đặc biệt, có quan hệ thân thiết với viện trưởng, không thể giết được, để ta đi nói chuyện với hắn”.
Viện trưởng!
Chu Lăng cau mày, im lặng không nói gì, xem như thầm thừa nhận.
Trần Tiêu quay đầu sang nhìn Phương Ngự, mỉm cười: “Phương viện chủ, ta là Trần Tiêu gia chủ nhà họ Trần, chuyện này chỉ là hiểu lầm”.
Phương Ngự nhìn Trần Tiêu: “Hiểu lầm ư?”
Trần Tiêu gật đầu, xòe tay ra, một chiếc nhẫn chậm rãi bay tới trước mặt Phương Ngự, bên trong chiếc nhẫn có mấy mươi vạn viên linh tinh, ngoài ra còn có một ít tinh thể vĩnh hằng.
Phương Ngự nhíu mày.
Trần Tiêu nhìn Phương Ngự nói: “Phương viện chủ, mặc dù nhà họ Trần ta không bằng tộc Nạp Lan tộc và Diệp tộc, nhưng cũng được xem là có thế lực ở vũ trụ Quan Huyên, nhà họ Trần muốn kết bạn với Phương công tử”.
Phương Ngự nhìn chiếc nhẫn đó rồi nói: “Trần gia chủ, ông đang hối lộ tôi à?”
Trần Tiêu nhìn chằm chằm Phương Ngự: “Ta chỉ muốn kết bạn với Phương viện chủ”.
Phương Ngự nhìn thẳng vào ông ta: “Nếu ta không nhận thì sao?”
Trần Tiêu mỉm cười nói: “Cho dù Phương viện chủ xem thường nhà họ Trần ta, nhưng cũng nên nể mặt Đại Chu chứ”.
“Cái đầu ngươi ấy chứ”.