Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hậu Duệ Kiếm Thần - Nhất Kiếm Phá Thiên - Diệp Quân (FULL)

 

 Diệp Quân đứng ở bên cạnh Táng Cương, hắn đưa tay gạt máu ở khóe miệng Táng Cương, nhìn máu trên đầu ngón tay, hắn im lặng.  

 

Thật sự là có khí tức huyết mạch phong ma!  

 

Mặc dù rất ít nhưng quả thật là huyết mạch phong ma.  

 

Hắn hơi nghi ngờ, sao cô bé này lại có huyết mạch phong ma chứ?  

 

Tiểu Tháp nói: “Chẳng lẽ là em gái ngươi?”  

 

Diệp Quân lắc đầu.  

 

Không phải hắn không nghĩ tới điều này, mà là hắn chỉ nhìn thoáng qua thì phát hiện, huyết mạch phong ma trong người Táng Cương rất ít, hơn nữa hắn không nghĩ cha sẽ nuôi thả con gái của mình.  

 

Nếu cô bé không phải em gái hắn thì chỉ có một giải thích, đó chính là huyết mạch cô bé tự tạo ra…  

 

Diệp Quân cau mày lại, bởi vì điều này cũng không có khả năng.  

 

Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Ta nhớ ra tồi, không phải lúc đầu cô bé dùng đao đâm ngươi sao? Sau khi đâm ngươi, cô bé liếm máu của ngươi, nhưng lúc đó cô bé lại không cảm thấy khó chịu gì hết, nói cách khác huyết mạch phong ma đã tiếp nhận cô bé, dù sao huyết mạch phong ma của ngươi cũng có linh trí…”  

 

Lông mày Diệp Quân càng nhíu chặt hơn.  

 

Tiểu Tháp nói: “Có khả năng cô bé đã thay đổi huyết mạch của mình nhờ một chút huyết mạch phong ma kia…”  

 

Diệp Quân gật đầu: “Có khả năng”.  

 

Lúc trước hắn đến gần Táng Cương, huyết mạch phong ma sẽ có phản ứng, loại cảm giác đó vô cùng gần gũi.  

 

Huyết mạch phong ma nhận cô bé này.  

 

Diệp Quân nhìn Táng Cương đang hôn mê trên mặt đất, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, hắn cúi người bé Táng Cương lên, sau đó đặt cô bé lên đống cỏ khô bên cạnh, hắn phát hiện máu của Táng Cương có gì đó không ổn, lần này mặc dù huyết mạch phong ma trên người cô bé rất ít, nhưng đó cũng là huyết mạch phong ma, căn bản không phải là thứ mà bây giờ cô bé có thể chịu đựng được.  

 

Như nghĩ tới điều gì Diệp Quân đột nhiên xoay người đi về phía người đàn ông trung niên đã chết, hắn tìm kiếm và tìm thấy một chiếc nhẫn không gian trên mặt đất, cấp độ nhẫn không gian của thế giới này cũng tương đối thấp, không có chức năng khóa gì cả, vì vậy căn bản không cần linh khí đã có thể mở được.  

 

Diệp Quân tìm một lát, tìm được mấy lọ đan dược, lấy ra ngửi thử, cuối cùng đổ một lọ đan dược màu trắng trong đó vào trong miệng Táng Cương, đan dược vừa vào đã hóa thành chất lỏng… Chảy khắp cơ thể cô bé.  

 

Cùng lúc đó, Diệp Quân bắt đầu giúp cô bé trấn áp huyết mạch phong ma đang xao động trong cơ thể.  

 

Huyết mạch phong ma trong cơ thể cô bé gặp hắn, như chuột thấy mèo, vô cùng sợ hãi, điều này càng khẳng định suy đoán trước đó của Tháp gia.  

 

Lúc này, Chúc Đào và thím Khương đi tới, Chúc Đào nhìn Táng Cương một cái, muốn nói lại thôi.  

 

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Chúc Đào, Chúc Đào đang muốn nói chuyện, thím Khương bên cạnh đột nhiên thấp giọng thở dài: “Cô bé này cũng là một người đáng thương”.  

 

Diệp Quân nhìn thím Khương, hơi kinh ngạc: “Thím, thím biết cô bé à?”  

 

Thím Khương gật đầu: “Biết, người dân trong vùng bọn ta đều biết cô bé, cô bé bị cha mẹ ném vào bãi tha ma khi mới bốn tuổi. Mọi người đều nghĩ rằng cô bé đã chết, nhưng thực ra không phải vậy, cô bé bò ra từ trong bãi tha ma, sau đó dựa vào ăn…”  

 

Nói đến đây...  

 

Bà ta không tiếp tục nói tiếp.  

 

Diệp Quân hơi nhíu mày.  

 

Thím Khương tiếp tục nói: “Bởi vì cô bé bò ra từ bãi tha ma nên mọi người đều gọi cô bé là Táng Cương… Hơn nữa, khi đó, cho dù là những đứa bé ở khi dân nghèo cũng không muốn chơi với cô bé, nói thật, những năm gần đây không biết làm sao mà cô bé sống được…”  

 

Diệp Quân nhìn Táng Cương trước mặt, im lặng.  

 

Chúc Đào thấp giọng thở dài: “Nhưng cô bé này cũng thật sự là một người tàn nhẫn, mặc dù trong loạn thế này, ai cũng ác độc, nhưng cô bé này ác độc đến đáng sợ… Khi lớn lên, cô bé giết cha mẹ đã từng vứt bỏ cô bé... Chết vô cùng thảm…”  

 

Thím Khương khẽ lắc đầu: “Bọn họ đều là người nghèo khổ”.  

 

Ngay lúc này, Táng Cương đột nhiên mở mắt ra, ngay sau đó, cô bé đâm mạnh về phía Diệp Quân với tốc độ rất nhanh.  

 

Cũng may Diệp Quân phản ứng rất nhanh, lúc Táng Cương ra tay, hắn vội lui ra, tránh khỏi một đao này của cô bé.  

 

Chúc Đào và thím Khương cũng liên tục lui về phía sau.  

Bọn họ cũng vô cùng sợ Táng Cường này…  

 

 

Một đao không trúng, Táng Cương còn muốn đâm một đao nữa nhưng lúc này, bên trong cơ thể đột nhiên bị yếu đi, cơ thể cô bé mềm nhũn, ngã xuống.  

 

 

Cô bé nhìn chằm chằm Diệp Quân bằng ánh mắt hung dữ, tay phải nắm chặt đao.  

 

 

Chúc Đào ở một bên hơi do dự, sau đó nói: “Táng Cương, vừa rồi Diệp đệ đã cứu ngươi, ngươi… Ngươi bình tĩnh chút…”  

 

 

Táng Cương không nói gì chẳng qua chỉ hung dữ nhìn chằm chằm Diệp Quân, nhưng không lâu sau, đôi mắt cô bé từ từ đóng lại, ngất đi.  

 

 

Chúc Đào nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp đệ, cô bé này thật sự quá nguy hiểm”.  

 

 

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.   

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!