Nói rồi gã lấy một cái bánh bao trong đĩa đồ ăn của Táng Cương đi.
Táng Cương vội gật đầu: “Được, cho ngươi hết”.
Nói rồi cô bé vứt đĩa đồ ăn lại rồi xoay người chạy đi.
Người đàn ông đó lập tức bật cười.
Diệp Quân nhíu mày, hắn đi thẳng đến trước mặt người đàn ông đó, nhìn thấy Diệp Quân, ánh mắt gã hiện lên vẻ sợ hãi.
Advertisement
Diệp Quân nhìn người đàn ông: “Bây giờ trả bánh bao lại cho cô bé, còn phải xin lỗi nữa”.
Nghe thế người đàn ông nổi giận: “Có phải ngươi lo chuyện bao đồng rồi không?”
Diệp Quân giơ tay lên đánh gã một cú.
Bốp!
Advertisement
Một tiếng bạt tai vang lên rất to, người đàn ông đó ngây người.
Diệp Quân lắc đầu: “Ngươi nghĩ ta đang đánh ngươi à? Mẹ kiếp, ta đang muốn tốt cho ngươi đấy”.
Nói rồi hắn lại tát thêm một cái nữa.
Bốp!
Người đàn ông đó bị hắn đánh ngã nhào xuống đất.
Mọi người đều sửng sốt.
Cách đó không xa, Đao ca từng xảy ra mâu thuẫn với Diệp Quân trước đó run lẩy bẩy khi nhìn thấy cảnh này.
Ngang ngược quá rồi!
Đánh người ta còn nói là tốt cho người ta…
Đánh một hồi, người đàn ông đó không chịu được nữa, vội nói: “Ta xin lỗi… xin lỗi”.
Lúc này Diệp Quân mới dừng lại.
Người đó vội bò dậy rồi chạy ra ngoài, sau khi ra ngoài hắn không đi xin lỗi mà mắng chửi mấy câu, sau đó bỏ chạy.
Ngày hôm sau.
Trước cửa nhà ăn có thêm một thi thể nữa.
Chính là thi thể của người đàn ông cao lớn đó, rất thê thảm, tứ chi bị chặt đứt, miệng còn bị nhét một cái bánh bao, mắt bị móc ra, lưỡi bị cắt…
Khi nhìn thấy cảnh này, các đệ tử tạp dịch trước nhà ăn đều hoảng sợ.
Táng Cương ngồi trước cửa bưng bát cơm lên ăn, thi thoảng liếc nhìn người đàn ông còn đang kêu “ưm ưm”.
Khi Diệp Quân đến nhà ăn, nhìn thấy bộ dạng thê thảm của người đàn ông đó, hắn lập tức cau mày, sau đó quay đầu nhìn Táng Cương cách đó không xa, Táng Cương lặng lẽ ăn cơm, không nói lời nào.
Tiểu Tháp nói: “Cô bé này thật sự rất tàn độc”.
Diệp Quân thấp giọng thở dài, hắn nhìn người đàn ông đó: “Do ngươi tự rước lấy”.
Nói rồi hắn xoay người rời đi.
Không giống lần trước, lại có một người chết nữa, học viện Thần Điện bắt đầu để tâm nhiều hơn, sau khi hỏi một vòng ở nhà ăn, thấy không có tin tức đáng tin cậy, thế là người bên thư viện lại rời đi.
Nhưng các đệ tử tạp dịch bắt đầu cảm thấy bất an.
Diệp Quân nhìn Táng Cương ngồi ăn ở trước cửa, xoay người đi vào trong nhà ăn, ăn xong hắn lại đến ngoại viện.
Hai hôm nay, hắn không gặp Chúc Hạnh Nhiễm, hắn quyết định đến xem thử.
Vừa đến cổng ngoại viện, hắn đã nhìn thấy một người rất quen, là Chúc Đào. Chúc Đào mặc một bộ quần áo rách rưới, có rất nhiều vết khâu vá, cực kỳ không vừa vặn, khiến gã trông có vẻ khá buồn cười.
Lúc này có rất nhiều học sinh ngoại viện tập trung ở trong cổng, trong đó cũng có Chúc Hạnh Nhiễm.
Các học sinh ngoại viện đó đang chỉ trỏ Chúc Đào và Chúc Hạnh Nhiễm, khi Diệp Quân nghe được lời của một người phụ nữ hơi béo trong đó, sắc mặt hắn lập tức tối sầm.
“Đây là dân tị nạn à? Nghe nói mỗi ngày dân tị nạn trong khu tị nạn của họ đều phải đi nhặt thức ăn từ bãi rác… Chúc Hạnh Nhiễm, có đúng thế không? Nếu là thật, có phải cô cũng từng ăn thức ăn trong bãi rác không? Ha ha…”