Mắt Long Đại lập tức sáng lên: “Ngự kiếm phi hành?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Long Đại vội gật đầu: “Muốn chứ”.
Diệp Quân cười nói: “Được, vậy ta dạy cô”.
Hai người đi tới rừng trúc phía sau thư viện, Diệp Quân dạy cho Long Đại tâm pháp của thuật kiếm phi hành, Long Đại rất tài giỏi, vừa học đã biết thực hành.
Advertisement
Diệp Quân cũng khá ngạc nhiên, hắn nhận ra hắn đánh giá tài năng của Long Đại hơi thấp rồi.
Sau khi học xong ngự kiếm phi hành, Long Đại bỗng lấy một linh quả ra đưa cho Diệp Quân: “Sư phụ, cái này cho người”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Đây là?”
Long Đại cười nói: “Đây là quả tháo, người từng ăn chưa?”
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ: “Táo à?”
Long Đại gật đầu: “Tháo, ngon lắm, người ăn thử xem”.
Diệp Quân hỏi lại hai lần nữa mới biết là “tháo” chứ không phải là táo, hắn hơi xấu hổ, suýt nữa hắn nghi ngờ có phải cô gái này đến từ hệ Ngân Hà hay không.
Diệp Quân cắn một miếng.
Quả nhiên rất ngon, nếu là ở vũ trụ Quan Huyên, dĩ nhiên là rất bình thường nhưng ở đây chắc chắn là tiên quả.
Long Đại lại lấy hai quả đưa cho Diệp Quân: “Cho người”.
Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn”.
Nói rồi hắn cất hai quả đó đi.
Long Đại bỗng nói: “Sư phụ, có thể hỏi người một câu không?”
Diệp Quân gật đầu: “Cô hỏi đi, nhưng ta không đảm bảo sẽ trả lời”.
Long Đại chớp mắt: “Có phải người đang cải trang với mục đích giả heo giết hổ không?”
Diệp Quân: “…”
Long Đại nói tiếp: “Là kiểu đó đấy, cường giả tuyệt thế đến cái nơi nhỏ bé bình thường này muốn trải qua cuộc sống bình yên, sau đó làm màu ghẹo con gái?”
Diệp Quân hơi ngạc nhiên nhìn Long Đại: “Làm… Sao cô lại biết từ này? Từ này đã thông dụng thế rồi sao?”
Long Đại nhếch môi cười: “Làm màu phải không? Từ này là từ ta đọc được trong một cuốn sách, cuốn sách đó tên là “Dục…”
Nói đến đây, mặt cô ta bỗng đỏ bừng, sau đó vội dừng lại không nói tiếp nữa.
Diệp Quân vẫn khá tò mò: “Sao cô biết từ này?”
Mặc dù bây giờ hắn đã biết nơi này được gọi là đại lục hoang tàn, nhưng hắn không biết rốt cuộc nơi này thuộc về vũ trụ nào.
Từ “làm màu” này không phải là từ của hệ Ngân Hà, không thể biết được.
Thấy Diệp Quân truy hỏi, mặt Long Đại đỏ hơn, cô ta cúi đầu: “Ta nghe được từ người ngâm thơ”.
Diệp Quân hơi ngờ vực: “Người ngâm thơ?”
Long Đại đỏ mặt: “Sư phụ, người đừng hỏi chuyện này nữa, đi thôi, ta đi ngủ đây”.
Nói rồi cô ta đứng lên ngự kiếm bay đi, biến mất ở cách đó không xa.
Diệp Quân mặt đầy vẻ khó hiểu.
Một lúc sau, hắn lắc đầu khẽ cười.
Sau đó đứng dậy rời đi.
Ngày hôm sau Diệp Quân đến nhà ăn, lần này hắn vẫn không gặp được Chúc Hạnh Nhiễm, lại khiến hắn không khỏi lo lắng.