Nói rồi cô ta vùng ra khỏi tay thím Khương, xoay người bỏ đi.
Thím Khương hoảng hốt.
Lúc này Chúc Đào bỗng nói: “Con bé này, đợi đã…”
Thấy Chúc Hạnh Nhiễm không có ý định dừng lại, Chúc Đào vội kéo Diệp Quân tới, gã do dự rồi thấp giọng nói: “Con gái, tiểu đệ này muốn đến thành An Nam, con… cho hắn đi nhờ nhé”.
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Làm phiền rồi”.
Chúc Hạnh Nhiễm im lặng một lúc rồi nói: “Đi thôi”.
Nói rồi cô ta đi về phía đằng xa.
Diệp Quân quay đầu nhìn Chúc Đào, cười nói: “Đào huynh, thím Khương, qua khoảng thời gian nữa ta sẽ về thăm các ngươi”.
Chúc Đào cười nói: “Được”.
Advertisement
Thím Khương nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Thím Khương và Chúc Đào cứ thế nhìn Diệp Quân và Chúc Hạnh Nhiễm cho đến khi thấy hai người biến mất ở cuối đường, mới lưu luyến nhìn đi chỗ khác rồi quay người rời đi.
Chúc Đào vô thức đút tay vào túi, ngay sau đó gã sửng sốt, sau đó lấy hai viên linh tinh ra, nhìn hai viên linh tinh trong tay, gã sửng sốt: “Cái này…”
Thím Khương cũng nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ ngờ vực.
Vì họ đã đưa hết tất cả linh tinh cho Chúc Hạnh Nhiễm rồi.
“Ôi trời!”
Chúc Đào bỗng vỗ đùi một cái: “Chắc chắn là Diệp đệ đó bỏ vào trong túi ta, Diệp đệ này…”
Nói rồi gã quay người lại, lúc này Diệp Quân và Chúc Hạnh Nhiễm đã biến mất ở tận cuối con phố.
…
Diệp Quân đi theo Chúc Hạnh Nhiễm, trên đường đi Chúc Hạnh Nhiễm chẳng nói một lời nào.
Diệp Quân nhìn Chúc Hạnh Nhiễm, mỉm cười nói: “Chúc cô nương, cô có thể giới thiệu cho ta nghe về thành An Nam không?”
Chúc Hạnh Nhiễm vẫn không nói gì, tự mình đi về phía trước.
Diệp Quân lại nói: “Chúc cô nương…”
Chúc Hạnh Nhiễm bỗng nói: “Ta chỉ có trách nhiệm được ngươi đến thành An Nam, còn lại đều là chuyện của ngươi”.
Diệp Quân cảm thấy hơi đau đầu.
Tính tình cô nương này hơi giống mẹ nhỉ.
Cứ thế hai người đi rất lâu, đến lúc trời sắp tối, Chúc Hạnh Nhiễm bỗng tăng nhanh bước chân.
Cứ thế hai người lại đi gần một canh giờ, lúc trời tối hoàn toàn, Diệp Quân nhìn thấy có một đại điện khá cũ ở phía trước.
Diệp Quân đi vào trong đại điện theo Chúc Hạnh Nhiễm. Vừa bước vào đại điện, một cảm giác u ám bao trùm, nhất là khi khắp nơi còn có gió lạnh thổi qua, thực sự rất âm u.
Là một người tu hành, dĩ nhiên Diệp Quân không sợ quỷ thần, hắn quay đầu nhìn Chúc Hạnh Nhiễm, vẻ mặt cô ta rất bình tĩnh, cô ta lấy một cây gậy lửa ra, sau đó tìm một ít vật liệu khô, đốt xong rồi ngồi xuống, sau đó ngồi khoanh chân dưới đất, hai tay làm thành ấn rồi từ từ nhắm mắt lại.
Tu luyện!
Diệp Quân nhìn Chúc Hạnh Nhiễm, hắn thấy quanh người Chúc Hạnh Nhiễm xuất hiện chút dao động linh khí, rất vi diệu, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện.
Diệp Quân im lặng không nói gì.
Mặc dù linh khí ở thế giới này gần như không có, khá giống với hệ Ngân Hà, nhưng công pháp tu luyện của Chúc Hạnh Nhiễm chỉ ở cấp thấp, nếu ở trong vũ trụ Quan Huyên thì có lẽ cũng chẳng thể so được với công pháp cấp nhập môn. Tu luyện công pháp này nhất là ở một nơi như vậy, hiệu quả cực kỳ nhỏ.
Dĩ nhiên hắn cũng không dám đưa cho đối phương công pháp hay gì, sau khi bị cô bé mũ đỏ hại lần trước, bây giờ hắn phải thận trọng mới được.
Dĩ nhiên hắn cũng cảm thấy cảm khái.
Khi một thế giới ngay cả làm việc tốt mà cũng phải thận trọng, đó là sự thương tâm của thế giới này.
Một lúc lâu sau, Chúc Hạnh Nhiễm mới chậm rãi mở mắt ta, cô ta khẽ thở ra một hơi nhỏ, sau đó chậm rãi giơ tay lên, rồi lại từ từ hạ xuống, lặp lại mấy lần mới buông hai tay xuống.
Lúc này cô ta bỗng nhìn Diệp Quân: “Nhìn cái gì?”
Diệp Quân nhìn kiếm bên cạnh Chúc Hạnh Nhiễm, sau đó cười nói: “Cô là kiếm tu à?”
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn hắn, không đáp lời, cô ta lấy một cái bánh trong túi mang theo bên người ra ăn.
Diệp Quân thì lại chẳng có gì.
Lương thực của vợ chồng Chúc Đào vốn dĩ đã ít nên hắn không tiện lấy đồ ăn của họ.