Khi bị đâm nhát đầu tiên, Diệp Quân hơi choáng váng, cũng may là hắn phản ứng rất nhanh, khi cô bé đâm nhát thứ hai, hắn nhanh chóng lăn sang một bên, nhưng hắn vẫn hơi chậm một chút, quần áo trước ngực đã bị rách, trước ngực hắn có một vết thương khá dài.
Cô bé thấy nhát đao thứ hai không đâm trúng mục tiêu bèn không ra tay nữa, mà liếm máu trên con dao găm, khi máu của Diệp Quân tiến vào miệng, ánh mắt cô bé hiện lên tia máu đỏ.
Huyết mạch phong ma không bài xích cô bé.
Nhìn thấy thế, Diệp Quân sửng sốt.
Lúc này vì xung quanh đã có không ít người nhìn sang bên này, cô ta cất mấy quả đó đi, xoay người bỏ chạy.
Diệp Quân nằm xuống đất, nhìn vết thương trên đùi và trước ngực, hơi ngây người: “Tháp gia, tình tiết này không đúng lắm”.
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ngươi nghĩ cô bé nào cũng là người tốt sao? Mẹ kiếp, ngươi phải nhìn rõ đây là nơi nào, có thể sống sót ở đây tuyệt đối không phải là người bình thường, ngươi phải cẩn thận suy xét chứ”.
Diệp Quân cười khổ.
Hắn không ngờ cô bé đó lại ra tay giết người thật.
Như Tháp gia nói, mình vẫn nên cẩn thận, dù sao bây giờ hắn cũng không có tu vi.
Tiểu Tháp nói tiếp: “Làm việc thiện là chuyện tốt, nhưng nhất định phải biết tự bảo vệ mình, giống như trong hệ Ngân Hà, nếu có một ông lão ngã xuống.... Thôi vậy, chủ đề này khá nhạy cảm, Tháp gia không nói nữa”.
Diệp Quân: “…”
Lúc này Chúc Đào chạy đến, khi nhìn thấy Diệp Quân thê thảm như vậy, gã vội nói: “Diệp tiểu đệ, ngươi sao thế?”
Diệp Quân cười khổ: “Bị đâm rồi”.
Sắc mặt Chúc Đào bỗng trở nên nghiêm túc, gã nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt nhìn vào quần áo Diệp Quân, gã xé quần áo Diệp Quân, sau đó băng bó hai vết thương cho Diệp Quân.
“Chúc Đào, ngươi không cứu hắn được đâu”.
Lúc này một người đàn ông ở một bên lắc đầu: “Hắn bị thương, chắc chắn sống không được bao lâu nữa”.
Nơi này bị ô nhiễm cực kỳ nghiêm trọng, nếu bị thương thì rất có thể sẽ bị lây nhiễm, một khi đã bị nhiễm trùng thì không có cách nào cứu được.
Chúc Đào lại lắc đầu: “Ta vừa nhìn thử rồi, vết thương của hắn vẫn chưa bị nhiễm trùng, chắc hẳn không có vấn đề gì lớn”.
Người đàn ông đó khẽ lắc đầu: “Ngươi sớm muộn gì cũng bị lòng tốt của mình hại chết đấy”.
Chúc Đào cong môi cười, không nói gì.
Diệp Quân nhìn Chúc Đào trước mặt, sau đó nói: “Đào huynh, cảm ơn nhiều”.
Chúc Đào lắc đầu: “Chuyện nhỏ, ngươi nằm xuống một lát trước đi, ta đi tìm thử xem có thể tìm được quán ăn nào không, hoặc thứ gì dùng được”.
Nói rồi gã xoay người chạy về phía đống rác.
Diệp Quân nằm trên đống rác, lúc này là giữa trưa, nắng nóng gay gắt, cộng thêm mất rất nhiều máu nên không lâu sau hắn đã bất tỉnh.
Trên phi thuyền.
Một người phụ nữ và một cậu bé đang nhìn xuống nhóm người lục lọi rác bên dưới, người phụ nữ mặc một bộ áo giáp màu bạc, bên dưới mặc một chiếc quần da bó sát, dáng người cô ta thon thả, nó càng được phác thảo rõ nét hơn bởi chiếc quần này, lập tức trở nên bốc lửa và quyến rũ hơn.
Khuôn mặt cô ta cũng rất tinh xảo, mái tóc dài màu bạc xõa ra phía sau, có vẻ rất ngầu.
Bên cạnh người phụ nữ là một cậu bé, cậu bé chỉ mới khoảng mười tuổi, mặc bộ áo giáp màu bạc.
Cậu bé nhìn chằm chằm đám người lục lọi rác bên dưới, hơi tò mò: “Tỷ, họ đang làm gì thế?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!